Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ở thành phố Đông Hải, trên một chiếc xe Buick Business.  

             Phùng Thạch nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên thấy sợ hãi.  

             Ông ta hiếm khi thấy Lâm Hàn nổi giận, bình thường hậu quả của việc anh nổi giận đều rất thảm.  

             Nhưng Phùng Thạch đã đồng ý với Tạ Kiến Bình là sẽ hợp tác.  

             Ông ta chợt hối hận, biết trước thì đã không nhanh miệng đồng ý như vậy, nên nói phải suy nghĩ đã mới phải.  

             Để đến lúc này, Phùng Thạch chợt cảm thấy thật xấu hổ.  

             Một bên là người vùng Bắc Đông, thế lực không nhỏ thậm chí là rất mạnh, ông ta không dám đắc tội, hơn nữa đã đồng ý thì chắc chắn không dễ gì đổi ý, dù sao Phùng Thạch cũng đã đồng ý với họ và bảo họ chuẩn bị.  

             Nếu bây giờ lại nói với Tạ Kiến Bình rằng không thể hợp tác, chẳng phải là chơi người ta sao?  

             Phùng Thạch suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, lúc này không thể từ chối Tạ Kiến Bình, nếu không sẽ thật sự đắc tội với người ta.  

             Đắc tội người khác thì không thành vấn đề, Phùng Thạch cũng không sợ lắm, hơn nữa sau lưng còn có Lâm Hàn. Nhưng đại bàng núi vùng Bắc Đông thì không thể đắc tội, người ta là ông trùm lớn, nếu chọc giận đối phương thì không tốt, không ai biết họ sẽ làm gì.  

             Mặc dù không biết tính của đại bàng núi, nhưng Phùng Thạch thấy có thể trở thành đại bàng núi thì chắc chắn có năng lực rất lớn, cũng rất tàn nhẫn.  

             Riêng Tạ Kiến Bình thôi cũng đã thấy tính khí cực kỳ nóng nảy, không hề khách sáo với cao thủ cấp dưới của mình.  

             Mà bên còn lại là Lâm Hàn, Phùng Thạch cũng không dám đắc tội.  

             Phùng Thạch không dám hợp tác riêng với mấy người Tạ Kiến Bình. Ông ta không có năng lực nên không thể nuốt trôi, mà cũng không thể giấu Lâm Hàn để kinh doanh phi pháp được, bởi Phùng Thạch biết rõ hậu quả nếu để Lâm Hàn biết.  

             Suy đi nghĩ lại, Phùng Thạch cảm thấy mình chỉ có thể đi gặp Lâm Hàn lần nữa để thuyết phục, khuyên anh đồng ý kinh doanh Vùng Xám lần cuối.  

             Trên thực tế, từ sau khi đi theo Lâm Hàn, Phùng Thạch đã dần ngừng kinh doanh Vùng Xám rồi, thậm chí là bỏ cả thời gian dài.  

             Mặc dù lợi nhuận khi kinh doanh Vùng Xám rất lớn, nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của Lâm Hàn nên dù kinh doanh hợp pháp thì Phùng Thạch cũng kiếm được nhiều hơn khi tự kinh xoanh Vùng Xám.  

             Vì vậy bản thân Phùng Thạch cũng không thực sự muốn kinh doanh Vùng Xám lắm. Mà Lâm Hàn cũng không thích, nếu ông ta vẫn cứ cứng đầu chắc chắn sẽ đắc tội Lâm Hàn, sẽ bị Lâm Hàn xoá sổ.  

             Nhưng lần này lại khác, đối phương không phải một thế lực nhỏ mà là đại bàng núi ở vùng Bắc Đông, nắm giữ toàn bộ thế lực của Vùng Xám ở Bắc Đông, vô cùng hùng mạnh.  

             Theo Phùng Thạch, đại bàng núi vùng Bắc Đông là người cùng cấp độ với Lâm Hàn, vì vậy khi nghe tin họ muốn kinh doanh Vùng Xám, Phùng Thạch cho rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý hợp tác. Ai ngờ gọi điện đến, Lâm Hàn vừa nghe là kinh doanh phi pháp đã cúp máy luôn.  

             Lúc này Phùng Thạch cũng hơi bất lực, chỉ có thể cầu nguyện vì Lâm Hàn không biết đối phương là đại bàng núi vùng Bắc Đông nên mới từ chối. Khi nào ông đến gặp Lâm Hàn nói cho anh biết người muốn hợp tác kinh doanh Vùng Xám với mình là đại bàng núi vùng Bắc Đông, Lâm Hàn sẽ động lòng, sẽ làm vụ làm ăn Vùng Xám lần cuối cùng này.  

             Sau khi cân nhắc kỹ càng, Phùng Thạch cảm thấy chỉ có cách này là khả thi, vì thế chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, rạng sáng ngày mai sẽ đến tìm gặp Lâm Hàn nói rõ ràng, bây giờ đã muộn rồi đến làm phiền Lâm Hàn cũng không hay.  

             Cùng lúc đó, trong một căn phòng trang nhã ở sơn trang Thuý Hồ, Tạ Kiến Bình vừa quay về đây.  

             Căn phòng này cũng là căn phòng ngày hôm đó Lâm Hàn và Tôn Minh sắp xếp cho mấy người Tạ Kiến Bình. Đây là khách sạn sang trọng và trang nhã nhất thành phố Đông Hải, đủ cho thấy sự tôn trọng với đối phương.  

             Lâm Hàn có đối xử tốt với Tạ Kiến Bình thế nào cũng không phải do anh coi trọng ông ta, mà là Tạ Kiến Bình là người của Trương Thiên Sơn, lần trước Trương Thiên Sơn đã giúp Lâm Hàn rất nhiều nên anh luôn nhớ ơn, muốn tìm cơ hội báo đáp ân tình này.  

             Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nói với vệ sĩ phía sau: “Ra ngoài canh cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép vào làm phiền”.  

             “Vâng!”, mấy cao thủ Tạ Kiến Bình đưa tới đáp lại, sau đó ra đứng gác ở ngoài.  

             Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nhanh chóng gọi đi một cách thận trọng.  

             “Kiến Bình, bên đó thế nào rồi?”, ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói hơi thô vang lên ở đầu dây bên kia.  

             Tạ Kiến Bình thấp giọng bảo: “Anh à, Lâm Hàn này không biết điều gì hết, thế mà lại vẫn cứ sống chết không chịu hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em, giống hệt Trương Thiên Sơn, tên nào cũng nhát, không dám kiếm món tiền lớn. Nhưng em mới quen được một ông lớn ở đây, có đủ tư cách hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em. Hôm nay em đã xác nhận đối phương thực sự có thực lực này, bây giờ chỉ cần chuẩn bị hợp tác thôi”.  

             “Vậy thì tốt”, Tạ Kiến An ở bên kia nghe xong liền thấy nhẹ nhõm: “Kinh doanh Vùng Xám bên phía chú phải đảm bảo tiến hành một cách nhanh chóng. Một khi kế hoạch bên tôi bắt đầu cướp vị trí đại bàng núi sẽ cần rất nhiều kinh phí, không thì sẽ chẳng thể dẹp yên đám thuộc hạ đông đảo của Trương Thiên Sơn đâu. Những tên đó kính trọng Trương Thiên Sơn lắm, không có đủ lợi nhuận khổng lồ, dù chúng ta có giết được Trương Thiên Sơn thì chúng cũng sẽ phản lại, không đi theo chúng ta đâu”.  

             Tạ Kiến Bình nghe xong cũng hơi kích động: “Anh yên tâm đi, mọi thứ bên em vẫn đang diễn ra rất tốt đẹp, kế hoạch bên anh khi nào thì bắt đầu? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”  

             “Vẫn thuận lợi”, Tạ Kiến An gật đầu bảo: “Những cao thủ và Uông Nghĩa cánh tay đắc lực của Trương Thiên Sơn đã bị tôi điều khỏi vùng Bắc Đông rồi. Bây giờ hầu hết những người còn lại đều không trung thành với Trương Thiên Sơn lắm, nếu có lợi ích lớn thì sẽ phản bội. Cho dù một vài người không phản bội thì cũng chẳng phải đối thủ của chúng ta, còn việc khi nào kế hoạch bắt đầu hả? Nhanh thôi”.  

             “Tốt quá rồi”, Tạ Kiến Bình liếm môi, có chút kích động. Mọi chuyện đều tốt đẹp thì không lâu nữa vùng Bắc Đông sẽ thuộc về anh em họ Tạ họ, sau này họ sẽ là vua của Bắc Đông!  

          

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK