Chương 144: Không còn làm chủ tịch ngân hàng nữa
Xịt...
Bỗng có máu chảy ra từ má trái của Tiền Lai.
“Á á á!”
Hắn ta trợn tròn mắt, kinh hãi gào lên thảm thiết.
“Đau chết tao rồi!”
Ngay sau đó, khuôn mặt của Tiền Lai vương đầy máu tươi.
“Bà xã, xuống dưới lầu ngồi đợi anh trong xe đi”.
Lâm Hàn lên tiếng.
“Được... Được. Ông xã, anh nhớ cẩn thận đấy”.
Dương Lệ cũng bị giật mình, nhắc nhở một câu rồi đi xuống dưới.
“Cậu Lâm, một nhát có đủ không?”
Vương Hổ cầm con dao gọt hoa quả trong tay, hỏi Lâm Hàn.
“Hai nhát”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Oke!”
Lưỡi dao gọt hoa quả sắc bén lại xẹt một nhát nữa lên má phải của Tiền Lai.
“Anh Hổ! Anh Hổ!”
Tiền Lai khiếp sợ hét lên: “Xin anh, anh đừng rạch nữa! Tôi sẽ đưa tiền cho anh, mười triệu, à không, một trăm triệu. Xin anh tha cho tôi!”
“Một trăm triệu đúng là nhiều thật đấy, nhưng ngại quá, bây giờ tôi chỉ nghe lời cậu Lâm thôi”, Vương Hổ cười khểnh một tiếng rồi xẹt một nhát.
Lại một nhát rạch xuất hiện trên má phải của Tiền Lai.
Phụt...
Máu tươi không ngừng tuôn ra,
Lúc này, Lâm Hàn rút điện thoại ra, gọi cho Tôn Minh.
“Alo, cậu Lâm, tìm được cô Lâm chưa?”
Vừa bắt máy, Tôn Minh lo lắng hỏi.
Nếu Dương Lệ có xảy ra chuyện gì, Tôn Minh chắc chắn phải chịu trách nhiệm rồi.
“Tìm thấy rồi. Bây giờ cô ấy đã an toàn, là tên Tiền Lai bắt cóc cô ấy”, giọng nói của Lâm Hàn lạnh tanh.
Còn Tôn Minh ở đầu dây bên kia nghe thấy thế thì lạnh run người, sợ hãi trong lòng, anh ta biết Tiền Lai.
Gần đây, Quỹ đầu tư Nhân Phàm đang đầu tư cho một ngân hàng ở Đông Hải, đó là Ngân hàng Phát triển Đông Hải.
Ngân hàng này có 40% cổ phần của nhà nước, 41% cổ phần của Quỹ đầu tư Nhân Phàm, còn lại 19% cổ phần nằm trong tay nhà họ Tiền.
Cũng có nghĩa Quỹ đầu tư Nhân Phàm là cổ đông lớn nhất của ngân hàng này.
Cuộc họp hội đồng cổ đông hôm nay đã quyết định để Tiền Lai ngồi lên vị trí chủ tịch ngân hàng nhằm cân bằng mối quan hệ giữa ngân hàng nhà nước và Quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Nhưng chưa được bao lâu, sao Tiền Lai lại bắt cóc cô Lâm rồi?
Phải biết rằng ông chủ thực sự của Quỹ đầu tư Nhân Phàm là Lâm Hàn!
Tên chủ tịch ngân hàng này lại đi bắt cóc vợ của cổ đông lớn nhất ngân hàng?
Đây là đang chán sống đó hả?
“Cậu Lâm, tôi cũng có trách nhiệm trong việc này. Thứ nhât, tôi để cô Lâm gặp nguy hiểm khi tan làm, không bảo vệ tốt cô ấy; thứ hai là đã để Tiền Lai lên làm chủ tịch ngân hàng”, Tôn Minh thừa nhận lỗi sai của mình.
“Chuyện đã đến nước này, cậu Lâm định xử trí như nào thì cứ dặn dò, Tôn Minh tôi quyết không nói gì thêm”.
“Anh biết mình có lỗi là được, trừ anh một năm tiền lương”, Lâm Hàn đáp.
“Được!”
Tôn Minh thở phào nhẹ nhõm, một năm tiền lương của anh ta cũng chẳng đáng là gì.
Thứ anh ta sợ nhất là cơn tức giận của Lâm Hàn.
“Không cần để Tiền Lai ngồi vào vị trí chủ tịch ngân hàng nữa. Với lại, chẳng phải bố của anh ta nằm trong bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun sao? Có thể đá ông ta ra khỏi bảng được rồi”, Lâm Hàn lại nói.
Tiền Lai huênh hoang nhất chính là gia thế, công việc, tướng mạo. Vừa rồi tướng mạo của hắn ta đã bị hủy, tiếp sau đó sẽ hủy đến công việc và gia thế của hắn ta.
“Cậu Lâm, tôi đã rõ, Giờ tôi đi làm ngày đây”, Tôn Minh lập tức nói.
Nguồn tài lực của nhà họ Lâm đủ để làm ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu. Đối với Lâm Hàn mà nói, chuyện ép một người nằm trong bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun phải phá sản là việc dễ như trở bàn tay.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn nhìn sang Tiền Lai.
Lúc này, mặt hắn ta đầm đìa máu tươi, hai bên má của hắn ta đều có vết rạch rất dài. Tiền Lai đang ôm mặt, rên la đau đớn.
“Đau... Đau chết tao rồi!”
Cái cảm giác da thịt bị rạch đứt khiến hắn ta đau đến mức cả người run rẩy, không ngừng co rút.
Thấy Lâm Hàn nhìn mình, đôi mắt của Tiền Lai hằn tia đỏ, sự căm hận hiện lên trong đôi mắt ấy.
“Lâm Hàn, tên vô dụng nhà mày! Đây là những gì mày nói sao? Hủy hết toàn bộ những gì tao có! Ha ha ha, cho dù mặt tao có sẹo thì đã sao?”
“Ông đây có tiền! Ông đây còn là chủ tịch ngân hàng! Bố của ông còn là người nằm trên bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun. Cho dù tao có xấu xí đi nữa vẫn sẽ có hàng dài người đẹp theo đuổi! Bọn họ nhìn thấy hai vết sẹo này có khi còn nói tao nam tính nữa!”
Tiền Lai nghiến răng, cố nhịn đau, đột nhiên ánh mắt lộ ra cái nhìn đắc ý: “Mày biết vì sao không? Bởi vì ông đây có tiền! Ông đây chạy xe hơi, có đưa nữ thần đi ăn quán lề đường thì nữ thần cũng cho rằng ông đây dễ gần, là người tiết kiệm”.
“Đây chính là sự quyến rũ của đồng tiền. Lâm Hàn, loại nghèo mạt kiếp như mày sẽ chẳng trải qua được cảm giác này đâu nhỉ!”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không, từ giờ trở đi, mày mới là người không bao giờ có được cảm giác đó nữa!”
“Ha ha ha, mày có ý gì? Chẳng lẽ một đứa nghèo mạt kiếp như mày, chỉ dựa vào chút ngông cuồng, bạo lực mà có thể cắt chức chủ tịch ngân hàng của tao? Có thể khiến bố tao phá sản? Mày không sợ tao sẽ cười rớt hàm hả!”, Tiền Lai ôm lấy bộ mặt đầm đìa máu tươi, cười lớn.
“Mày có hiểu quỹ tiền tệ là gì không? Hiểu chứng chỉ P là gì không? Hiểu quản lý tài chính là gì không? Hiểu báo cáo kế toàn là gì không? Hiểu kinh doanh ngoại hối là gì không? Hiểu luật ngân hàng thương mại không?”
Giọng nói của hắn ta tràn ngập sự chế giễu.
“Không hiểu, Lâm Hàn, loại vô dụng như mày chẳng hiểu gì cả! Nói cho cùng mày cũng chỉ là một tên vô dụng ngông cuồng, bạo lực, cả đời chỉ có thể chật vật dưới đáy xã hội. Sau khi chuyện này qua đi, tao vẫn là chủ tịch ngân hàng, còn Lâm Hàn mày vẫn chỉ là tên vô dụng, nghèo mạt kiếp!”
“Đây không phải chuyện mà mày chỉ cần ngông cuồng là có thể thay đổi đâu!”
Ring ring ring!
Nói đến đây, điện thoại của Tiền Lai bỗng đổ chuông.
Hắn ta cầm lên xem, là tổng giám đốc Tôn Minh của quỹ đầu tư Nhân Phàm gọi tới.
“Lâm Hàn, mày biết Tôn Minh chứ? Chủ tịch của Quỹ đầu tư Nhân Phàm đấy! Quỹ đầu tư Nhân Phàm là công ty đầu tư mang tính toàn cầu. Vị trí chủ tịch của người ta cao cao tại thượng, sức mạnh của công ty này thậm chí có thể thao túng cả nền kinh tế của một đất nước! Mày thấy chưa? Nhân vật tai to mặt lớn như này gọi điện thoại cho tao đấy!”, Tiền Lai nhìn Lâm Hàn đầy khinh thường.
“Còn mày, Lâm Hàn, mối quan hệ của mày chỉ là những người ở đáy xã hội mà thôi. Đây chính là sự khác biệt giữa tao và mày!”
Nói rồi, Tiền Lai nhấc điện thoại, cười đầy giả trân.
“Alo, giám đốc Tôn, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Tiền Lai, từ giờ trở đi, anh không còn giữ chức chủ tịch của Ngân hàng phát triển Đông Hải nữa”, giọng nói lạnh băng của Tôn Minh truyền tới.
“Cái gì?”, Tiền Lai ngây người, hắn ta nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi.
Sáng này, hắn ta vừa mới nhận chức chủ tịch, sao còn chưa đến tối đã bị cắt chức rồi?
“Giám đốc Tôn, có phải anh nhầm rồi không? Anh nói lại lần nữa đi, tôi chưa nghe rõ”, Tiền Lai lại nói.
“Tôi nói, từ giờ trở đi, anh không giữ chức chủ tịch ngân hàng nữa”, Tôn Minh có chút bực mình, sau đó thẳng tay cúp máy.
Cả người Tiền Lai cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ, không thể nào tin được vào sự thực.
“Không thể nào! Sao có thể vậy chứ? Giám đốc Tôn, tại sao tôi lại không giữ chức chủ tịch nữa? Tôi không làm gì sai, sao lại như vậy chứ?”
Tôn Minh đại diện cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm, là cổ đông lớn nhất của Ngân hàng phát triển Đông Hải.
“Nhưng mà, chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Sao giám đốc Tôn lại làm như vậy?”
Ngay lúc Tiền Lai đang không hiểu chuyện gì, điện thoại của hắn ta lại đổ chuông.