Chương 421: Tao cho mày gấp 10 lần
"Hôm nay, gọi mọi người tới chủ yếu là bàn về hai chuyện đó, sau khi về, mong tất cả đều thực hành", Hoàng Liệt mở miệng:
"Đặc biệt là tên Lâm Hàn kia, loại người giống như con kiến ấy dám khiêu khích nhà họ Hoàng chúng ta thì quả thật là chán sống, mau giải quyết cậu ta..."
Hoàng Liệt còn chưa nói xong, một cái bóng đen đã nhanh như chớp lao về phía gã ta.
"Ra tay!"
Trần Nam và Ngô Xuyên lập tức phản ứng lại, xông về phía mấy gã Chấp Pháp đường bịt mặt ở xung quanh.
Cùng lúc đó, đám Tôn Hàn Các ở bên ngoài cũng nhận được tin, bắt đầu ra tay.
Thấy cảnh ấy, Vương Vũ cắn răng, biết lúc này dù không muốn cũng phải bất chấp mà xông lên.
Anh ta nghĩ vậy bèn sải bước nhào tới chỗ một gã bịt mặt.
Mọi thứ nói ra thì dài, nhưng lại xảy ra chỉ trong chớp mắt.
"Hả?"
Hoàng Liệt cũng nhanh nhạy nhận ra tình hình không ổn, thấy bóng đen lao về phía mình, lập tức ngửa ra sau, tay phải sờ về phía cây súng lục dắt bên hông.
Gã ta vừa rút súng ra, Lâm Hàn đã áp sát tới, giơ tay đấm mạnh vào cằm Hoàng Liệt!
Bốp!
Một đấm đó tựa như một quả đạn pháo hung hăng nện tới, vắt hết sức cả người Lâm Hàn nhằm vào cái cằm yếu ớt của gã ta.
Nếu người bình thường dính cú đấm đó, nhẹ thì chấn động não, nặng thì ngất xỉu hoặc thậm chí là chết ngay tại chỗ!
Nhưng khiến Lâm Hàn bất ngờ là, Hoàng Liệt chỉ lùi ra sau vài bước, cơ thể nhoáng lên, rớt súng xuống đất chứ không té ngã.
"Cũng có chút bản lĩnh đấy chứ".
Ánh mắt Lâm Hàn lập lòe nghĩ.
Bên kia, đám Trần Nam cũng lập tức tấn công.
Vả lại, ba người họ cũng thuộc dạng giỏi võ, từng lăn lê bò lết trong giới xã hội đen. Chỉ trong khoảnh khắc, đã lao vào quần ẩu với ba gã Chấp Pháp đường kia, không cho chúng có cơ hội rút súng ra.
"Chuyện gì thế này?"
"Có người ám sát ông Hoàng?"
"Người của Vương Vũ à!"
Mấy ông trùm khác trong Vùng Xám cũng chợt phản ứng lại, tay sờ lên hông, chuẩn bị rút súng giải quyết đám Lâm Hàn.
Nhưng họ lại phát hiện bên hông trống rỗng, lúc này mới nhớ ra, khi vào đã bị tịch thu vũ khí.
Hiện tại, ở đây chỉ còn lại một gã bịt mặt có súng trong tay.
"Nổ súng, giết chúng đi!"
Hoàng Liệt hét lên, một đấm kia của Lâm Hàn khiến cả người gã ta chấn động, ù hết hai tai.
Nếu không phải thể chất gã ta hơn hẳn người thường thì cú đấm ban nãy đã làm Hoàng Liệt mất sức chống cự rồi.
Trên gương mặt Hoàng Liệt lộ ra vẻ giật mình hoảng sợ, ở địa bàn của mình mà lại có người dám ám sát gã ta á?
Đây không phải chán sống thì là gì?
Gã Chấp Pháp đường bịt mặt nhận được mệnh lệnh, lập tức giơ súng lên chĩa vào Lâm Hàn, bóp cò!
Đoàng!
Âm thanh trầm đục vang vọng toàn bộ căn phòng.
Một viên đạn phóng ra.
Phụt!
Máu tươi phun tung tóe.
Phát đạn đó bắn vào trên ngực gã đàn em của một ông trùm.
Lâm Hàn thuận tay đẩy gã đàn em đang chắn phía trước ra, rồi tiếp tục lao về phía Hoàng Liệt.
Anh lại giơ quyền đấm thẳng tới gã ta.
Nhằm vào góc chết khiến người ta khó lòng phòng bị.
"Tới đây!"
Nhìn thanh niên có nước da ngăm đen và một nốt ruồi trên mặt, trong mắt Hoàng Liệt chợt bùng nổ ý chí chiến đấu.
Là một trưởng lão trong Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng, ngón võ của gã ta đương nhiên không tệ.
Hoàng Liệt từng đi lính, còn vài lần giành được giải quán quân đấm bốc. Tuy mấy năm nay, gã ta thường dùng súng, nhưng bản lĩnh cũng không thụt lùi chút nào.
Ánh mắt gã ta nhìn chằm chằm nắm đấm của Lâm Hàn, cũng giơ tay đấm tới.
Bốp!
Hai nắm tay đấm vào nhau.
Hoàng Liệt lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng tựa như cơn sóng thần ập tới, các đốt ngón tay gã ta đau đớn như bị bẻ gãy, liên tục lùi ra sau ba bước.
"Là một người tập võ!"
Hoàng Liệt kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, cú đấm đó khiến gã ta hiểu được, mình không phải đối thủ của đối phương.
Lâm Hàn cũng lùi lại vài bước, nắm tay đau đớn, đỏ ửng hết lên.
Anh cũng nhìn Hoàng Liệt, bản lĩnh của người này quả không đơn giản, muốn giải quyết gã ta hẳn phải tốn thêm sức lực và thời gian đây.
Lâm Hàn nghĩ vậy, khóe mắt lại quan sát gã bịt mặt cầm súng.
Anh sải bước, giơ tay phải túm lấy.
Lại có một gã đàn em bị Lâm Hàn kéo tới chắn trước người.
Gần như cùng lúc đó.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Lại một phát đạn bắn thẳng vào giữa trán gã đàn em kia.
Sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng súng liên hoàn.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
...
Xen kẽ bên trong là tiếng thét đầy sợ hãi của mọi người.
Là đám Tôn Hàn Các bên ngoài nhận được lệnh, mạnh mẽ xông vào.
"Ha ha ha, nhóc con, không ngờ mày còn có người ở bên ngoài!"
Hoàng Liệt cười ha ha: "Nhưng vậy thì sao? Người của tao càng nhiều hơn, riêng Chấp Pháp đường thôi bên ngoài đã có bốn đến năm mươi người rồi!"
"Vả lại, còn có gần trăm tên đàn em khác, mày chết ở đây chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
"Mày giỏi võ hơn tao thì sao, lẽ nào còn nhanh hơn súng, còn địch lại nhiều người hơn à?"
Theo Hoàng Liệt, đối phương có người bên ngoài thì chắc cũng chỉ khoảng mười mấy tên thôi.
Giờ điều khiến gã ta giật mình hoảng sợ là tên này lại đi theo Vương Vũ vào!
"Vương Vũ, mày muốn tạo phản hả!"
Ánh mắt Hoàng Liệt lập tức nhìn chòng chọc vào Vương Vũ, hét.
Gã ta cho rằng, chuyện này từ đầu tới đuôi đều do một tay Vương Vũ sắp đặt.
Lúc này, gã Chấp Pháp đường bịt mặt kia đã bị anh ta giải quyết, té trên đất, nằm im không nhúc nhíc.
Vương Vũ nghe thấy tiếng hét đó, giật bắn mình.
Anh ta nhìn Hoàng Liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nói thật, Vương Vũ rất sợ gã ta.
Nhưng anh ta lại nhìn sang Lâm Hàn, trong đầu lập tức nghĩ đến việc mạng sống già trẻ lớn bé của cả nhà đang nằm trong tay anh. Hơn nữa, Lâm Hàn có thể dẫn nhiều tinh anh đến đây như vậy, ắt hẳn lai lịch cũng chẳng đơn giản.
"Ông Hoàng, ngại quá, tôi tạo phản đấy".
Vương Vũ nghiến răng trả lời, sau đó nhặt cây súng dưới đất lên, chĩa vào gã đàn ông bịt mặt, bóp cò.
Đoàng!
Gã Chấp Pháp đường kia lập tức bị bắn vỡ đầu, mùi máu tràn ngập căn phòng.
"Giỏi, giỏi lắm!"
Hoàng Liệt nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ:
"Vương Vũ mày quả là tàn nhẫn độc ác, giết Tưởng Đào thế chỗ cũng thôi, nay còn tới ám sát tao! Lẽ nào mày muốn ngồi lên vị trí của tao hả! Bắt lấy nó cho tao!"
"Vâng! Ông Hoàng!"
Ánh mắt Hoàng Liệt lập tức nhìn chòng chọc vào Vương Vũ, hét.
Gã ta cho rằng, chuyện này từ đầu tới đuôi đều do một tay Vương Vũ sắp đặt.
Lúc này, gã Chấp Pháp đường bịt mặt kia đã bị anh ta giải quyết, té trên đất, nằm im không nhúc nhíc.
Vương Vũ nghe thấy tiếng hét đó, giật bắn mình.
Anh ta nhìn Hoàng Liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nói thật, Vương Vũ rất sợ gã ta.
Nhưng anh ta lại nhìn sang Lâm Hàn, trong đầu lập tức nghĩ đến việc mạng sống già trẻ lớn bé của cả nhà đang nằm trong tay anh. Hơn nữa, Lâm Hàn có thể dẫn nhiều tinh anh đến đây như vậy, ắt hẳn lai lịch cũng chẳng đơn giản.
"Ông Hoàng, ngại quá, tôi tạo phản đấy".
Vương Vũ nghiến răng trả lời, sau đó nhặt cây súng dưới đất lên, chĩa vào gã đàn ông bịt mặt, bóp cò.
Đoàng!
Gã Chấp Pháp đường kia lập tức bị bắn vỡ đầu, mùi máu tràn ngập căn phòng.
"Giỏi, giỏi lắm!"
Hoàng Liệt nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ:
"Vương Vũ mày quả là tàn nhẫn độc ác, giết Tưởng Đào thế chỗ cũng thôi, nay còn tới ám sát tao! Lẽ nào mày muốn ngồi lên vị trí của tao hả! Bắt lấy nó cho tao!"
"Vâng! Ông Hoàng!"
Đám đại ca kia nhận được lệnh, vung tay lên, mấy chục tên lập tức nhào về phía Vương Vũ.
Còn Lâm Hàn thì lại vọt tới trước, giơ tay đấm thêm một cú.
Cú ấy trực tiếp đấm thẳng vào huyệt thái dương của Hoàng Liệt.
Mang theo sức mạnh ngàn cân đấm phát chết ngay tại chỗ!
"Nhóc con, đợi lát nữa thằng đại ca Vương Vũ của mày bị bắt, người mày ở ngoài cũng sẽ bị giết sạch! Vậy mà mày còn không biết điều, dám ra tay với tao nữa à!"
Hoàng Liệt hét lên, vội vàng tránh đi, gã ta biết rõ, xét về công phu thì mình không phải đối thủ của đối phương.
Nhưng gã ta nghĩ mãi không ra, lẽ nào đầu tên này bị úng nước hả? Tình hình giờ thế nào mà không biết sao?
Hoàng Liệt nghĩ thầm, hơi lơ là một chút, mặt đã bị đấm cho phát.
Bốp!
Gã ta phun ra một búng máu, gãy vài cái răng, cả khuôn mặt sưng đỏ nóng rát.
"Nhóc con, bản lĩnh khá đấy, cần gì phải tự hạ thấp làm tay sai cho Vương Vũ chứ?"
Hoàng Liệt lùi ra sau, nhìn chằm chằm Lâm Hàn nói:
"Mày đến chỗ tao, Vương Vũ cho mày bao nhiêu, tao cho mày gấp 10 lần nó!"