Chương 314: Đám tang của Lâm Hàn
"Người...người đó là chồng tôi đấy, tôi muốn vào gặp cũng không được sao?", Dương Lệ mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Vì an toàn của anh Hàn nên không được".
Ngô Xuyên lắc đầu, kiên quyết nói.
"Hờ? Lại còn vì đảm bảo an toàn cho thằng vô tích sự Lâm Hàn nữa chứ, cậu ta có cái khỉ gì mà quan trọng vậy", Dương Duyệt ngồi cạnh đó cười nhạo nói.
Nghe tin Lâm Hàn bị thương nhập viện, hơn nữa còn được báo là tình trạng nguy kịch, Dương Duyệt tức khắc chạy đến.
Cô ta rất mong Lâm Hàn chết luôn ở bệnh viện đi, như thế thì cô ta mới vui vẻ trong lòng.
Nhưng theo lời Ngô Xuyên nói, hình như Lâm Hàn đã được cấp cứu kịp thời, Dương Duyệt liền cảm thấy khó chịu.
"Bị thương nặng như vậy có phải do tai nạn giao thông không? Chảy quá trời máu luôn!", Dương Duyệt lại nói:
"Chắc là thằng Lâm Hàn vượt đèn đỏ nên bị xe đụng chứ gì, đáng đời lắm! Sao không đụng chết quách ngoài đường cho rảnh nợ chứ?"
"Chị cả, chồng tôi đã như thế này rồi, chị vẫn cứ khẩu nghiệp mới chịu được à? Nếu chị không ưa chồng tôi thì hoàn toàn không cần đến bệnh viện mà!", sắc mặt Dương Lệ lạnh đi, giận đến toàn thân run rẩy:
"Chị cần gì phải ở đây cười cợt trên sự đau khổ của người khác hả?"
Dương Duyệt liếc xéo:
"Nói gì thì nói cũng là người một nhà, nếu không tới, để đám họ hàng kia biết lại cười vào mặt, bảo gia đình chúng ta không biết đồng cảm cho nhau thì sao đây?"
Khi nhà ở núi Vân Mộng bị bán, cô ta và Triệu Tứ Hải đã phải dọn đi chỗ khác.
Mấy ngày nay, Dương Duyệt vẫn ôm một cục tức trong bụng.
Bây giờ, nhìn thấy Lâm Hàn bị thương đến nổi nhập viện, dĩ nhiên cô ta phải chạy đến để cười trên nỗi đau của người khác một phen rồi.
"Chị..."
Dương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ, tao mong thằng Lâm Hàn kia chết quách ở trong đó luôn đi, Tiểu Lệ mày có biết mấy ngày nay lúc mày túc trực ở bệnh viện, ngày nào Tứ Hải và bố chúng ta cũng uống rượu ăn mừng không? Ai cũng mong thằng Lâm Hàn kia chết sớm chút! Vả lại, cũng đã tìm người sắp xếp, chuẩn bị làm đám tang cho Lâm Hàn luôn rồi", Dương Duyệt lại cười nói:
"Lâm Hàn chết cũng tốt, Tiểu Lệ mày có thể tái giá sớm chút. Cơ mà cũng không chắc có ai thèm rước mày nữa đâu!"
Vút!
Cô ta vừa dứt lời, một tiếng xé gió vang lên.
Ngô Xuyên vụt đến trước mặt Dương Duyệt, anh ta thô bạo nắm đầu Dương Duyệt nện mạnh vào tường của bệnh viện.
Bốp!
Cơn đau ập đến, Dương Duyệt cảm thấy cả đầu dần mất tỉnh táo, đau đớn khôn cùng.
"Á! Đau quá! Tại...tại sao mày đánh tao?"
Dương Duyệt trợn trừng mắt nhìn Ngô Xuyên:
"Tao chửi thằng vô tích sự Lâm Hàn kia, có nói gì mày đâu! Mày dựa vào đâu mà đánh tao hả?"
Lờ mờ có thể nhìn thấy được dòng máu đỏ đang chảy xuống từ trên trán Dương Duyệt.
Một cú đập này Ngô Xuyên đã dồn rất nhiều lực.
"Cấm mày nói anh Hàn của tao như thế!"
Hai mắt Ngô Xuyên đỏ như máu, nhìn chằm chằm Dương Duyệt, cả người rét buốt, đằng đằng sát khí, từng câu từng chữ thốt ra lạnh tanh:
"Nếu mày còn dám nói xấu anh Hàn, tao sẽ giết mày!"
"Tao giết mày..."
Nghe đến đây, con ngươi Dương Duyệt co rút lại, cả người hoảng sợ run lên cầm cập.
Ánh mắt này của Ngô Xuyên thật sự quá đáng sợ.
Cô ta đinh ninh rằng, nếu bản thân lại nói động đến Lâm Hàn, người đứng trước mặt này chắc chắn sẽ giết cô ta!
"Có nghe thấy không hả?"
Ngô Xuyên lại lạnh giọng chất vấn.
"Nghe...nghe rồi, tôi...tôi không nói nữa".
Dương Duyệt sợ đến nổi hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi.
"Khụ khụ..."
Bên trong phòng bệnh, bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan.
"Anh Hàn!"
Ánh mắt Ngô Xuyên sáng lên, lập tức vụt chạy về hướng phòng bệnh.
"Anh Hàn, anh tỉnh rồi sao!"
Thấy Lâm Hàn mở mắt, Ngô Xuyên nhanh chóng bước tới lo lắng hỏi:
"Bây giờ anh cảm thấy sao rồi?"
"Ông xã!"
Dương Lệ gọi lớn, chạy vào theo, trên mặt vẫn đầy nước mắt.
Vừa thấy Dương Lệ, Ngô Xuyên đột nhiên đứng lên nghiêm mặt ngăn cô lại.
"Ngô Xuyên, cô ấy là vợ tôi, không có gì đâu".
Lâm Hàn bất lực buồn cười.
"Anh Hàn, tại tôi nhạy cảm quá", Ngô Xuyên ngượng cười, đứng qua một bên.
"Ông xã, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Dương Lệ đi đến cạnh Lâm Hàn, cầm chặt tay anh.
"Đỡ rồi, bụng còn hơi đau thôi", Lâm Hàn cười nói, có Dương Lệ ở bên cạnh, Lâm Hàn cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải.
Ở phòng khách biệt thự, Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào ngồi đối diện nhau.
Trên bàn, bày ra một chai rượu ủ Mao Đài và mấy món ngon như: vịt quay Kim Lăng, đậu hủ Bình Kiều, cá giấm Tây Hồ...
Hai người cũng uống ngà ngà say nên gò má đã đỏ ửng.
"Bố, nào, thêm ly nữa!"
Triệu Tứ Hải rót cho Dương Cảnh Đào thêm một ly rượu.
Dương Cảnh Đào cũng không khách sáo, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, tươi cười nói:
"Thằng Lâm Hàn kia nhập viện, lại còn báo là sắp không qua khỏi, đây đúng là một chuyện vui, bố phải uống nhiều để chúc mừng mới được!"
"Dạ phải, đúng là chuyện vui!", Triệu Tứ Hải gật đầu, vô cùng hả hê:
"Hình như thông báo nói tình trạng nguy kịch lắm, Lâm Hàn chảy rất nhiều máu, đang nằm hấp hối, con đoán chắc là bị đụng xe mới ra nông nỗi này".
"Chúng ta đừng bàn đến chuyện đó, nên thảo luận xem, nếu Lâm Hàn chết, cái nhà này thế nào đây", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
"Chuyện này thì con đã nghĩ xong lâu rồi", Triệu Tứ Hải cười hắc hắc:
"Dù thằng em rể Lâm Hàn còn sống hay sẽ chết, cái nhà này bố mãi mãi làm chủ. Con thấy cái biệt thự này của Tiểu Lệ rất lớn, còn rất nhiều phòng, sau này nếu Lâm Hàn chết, bố, con và Tiểu Duyệt sẽ dọn vào đây sống nhé?"
"Sau khi biệt thự núi Vân Mộng của con bán đi, khoảng thời gian này, cứ thuê nhà để ở, nhưng môi trường và điều kiện xung quanh quá kém, không thể so sánh được với biệt thự núi Vân Mộng, đúng là một cái trên trời, cái còn lại ở dưới đất luôn ấy!"
"Tứ Hải, con cứ yên tâm!"
Dương Cảnh Đào cười nói: "Con là đứa con rể có hiếu với bố nhất, thằng vô tích sự Lâm Hàn kia vừa chết, con liền dọn đến đây đi! Đồng thời, bố cũng sẽ tìm người chồng mới để Tiểu Lệ tái giá, loại người như Lâm Hàn cứ xem như chưa từng tồn tại là được!"
"Dạ! Có lời này của bố thì con yên tâm rồi!", hai mắt Triệu Tứ Hải sáng lên.
"Tuy rằng, thằng Lâm Hàn kia vô tích sự, nhưng khi còn sống cũng là người của nhà họ Dương chúng ta. Sau khi nó chết, vẫn nên làm một đám tang hoành tráng, chọn một khu đất có phong thủy tốt để chôn cất, mời hết đám bà con họ hàng đến luôn", Dương Cảnh Đào lại nói:
"Dù sao làm đám tang phô trương thì nhà họ Dương chúng ta cũng được nở mày nở mặt trước đám họ hàng".
"Đúng rồi ạ!", Triệu Tứ Hải gật đầu:
"Đến khi Lâm Hàn chết, bà con họ hàng đến đốt nhang, ăn tiệc... thì chúng ta cũng gom được một chút tiền cúng điếu, đó xem như là phần Lâm Hàn đóng góp cho nhà chúng ta cũng được!"
"Xin hỏi, đây là nhà của Lâm Hàn sao?"
Bỗng nhiên, một giọng nói cợt nhả vang lên.
Là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, chẳng biết đã vào từ lúc nào.
Ông ta mặc áo sơ mi trắng, cút áo là loại nút thắt, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, làm cho người khác có cảm giác ông ta là một người nho nhã, bình dị gần gũi.
Nhưng, phía sau ông ta mỗi bên là một gã vạm vỡ, mặt vô cảm, đứng như một quả núi nhỏ.
"Đây đúng là nhà của Lâm Hàn, nhưng không bao lâu nữa thì nó là của tôi rồi", Dương Cảnh Đào quay sang cười toe toét với người đàn ông trung niên.
"Ông tìm Lâm Hàn có việc gì?"
"Xin hỏi hai vị là...", người đàn ông trung niên nhìn Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.
"Dương Cảnh Đào".
"Triệu Tứ Hải".
Hai người đồng loạt nói.
"Thì ra là bố vợ và anh rể của Lâm Hàn", người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười:
"Tôi tên là Hồng Nhai, đến từ nhà họ Hồng - Hoa Đông".