Chẳng bao lâu mọi việc đã được sắp xếp hoàn tất, sáu người Lâm Hàn và Tiêu Nhã bước lên bục, chuẩn bị tham gia hội nghị.
Lúc này người nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng đã về lại vị trí.
Nhà họ Khổng và các thế lực Vùng Xám khác thấy thế đều có chút khó hiểu.
Theo hiểu biết của họ, hoặc là Lâm Hàn thoả hiệp dẫn người về, hoặc là người của Lâm Hàn sẽ giao chiến với những người của thế lực còn lại do nhà họ Chu và nhà họ Khương đứng đầu, nhưng không có chuyện đó, nhìn có vẻ như họ chỉ đơn giản trò chuyện đôi câu sau đó ai về vị trí đó.
“Chuyện gì vậy? Bên đó nói thế nào?”, có người không nhịn được hỏi.
Những thế lực còn lại nghe vậy cũng đều quay ra nhìn, có chút tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù những thế lực này không bước lên, thậm chí Lâm Hàn có tham gia vào hội nghị quý tộc lần này không, có tiến quân vào Thiên Kinh không cũng không ảnh hưởng nhiều đến lợi ích của họ, nhưng theo bản năng họ vẫn không thích thế lực bên ngoài, vậy nên không hy vọng Lâm Hàn có thể thành công tham gia vào Vùng Xám Thiên Kinh.
Người nhà họ Khổng cũng nghi ngờ nhìn lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ông Khương nghe vậy thì mỉm cười không nói, mà nhìn một thế lực vừa tới cùng phía sau.
Gia chủ thế lực này hiểu ý, lập tức giải thích cho mọi người.
“Vừa rồi chúng tôi đã gặp gia chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Nhã, sau đó…”
Sau đó gia chủ này kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho họ.
Sau khi kể xong, ông Khương cũng mỉm cười: “Tôi cảm thấy cô nhóc Tiêu Nhã nói cũng có lý, khi ấy chúng ta chỉ quy định không cho phép bất kỳ thế lực nào ngoài khu vực Vùng Xám tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh, chứ không quy định thế nào mới được coi là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh. Lâm Hàn có một vài sản nghiệp ở Thiên Kinh, thậm chí những sản nghiệp đó có thể được coi là một thế gia tầm trung, vậy nên bây giờ Lâm Hàn có được coi là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh hay không cần phải tiếp tục tổ chức cuộc họp này để thảo luận và bỏ phiếu”.
Ông Khương nói xong, sắc mặt các thế lực Vùng Xám ở đây đều kỳ lạ, đặc biệt là người nhà họ Khổng.
Những người đang ngồi ở đây đều không ngốc, đương nhiên hiểu ra có chuyện gì, ông Khương nói cũng có lý. Đúng là khi ấy không có quy định nào về việc thế nào mới được coi là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, tình huống của Lâm Hàn quả thực khó nói. Nhưng đạo lý là đạo lý, không cần phải thật sự làm theo, họ hoàn toàn không cần phải nói lý với những người Lâm Hàn.
Rõ ràng ý đồ của người nhà họ Khương và nhà họ Chu là kéo toàn bộ thế lực Vùng Xám Thiên Kinh xuống nước cùng, nhất là nhà họ Khổng luôn giữ thái độ trung lập, không muốn động đến ai.
Nhất thời sắc mặt mỗi vị gia chủ đều có chút kỳ lạ, sắc mặt mấy người nhà họ Khổng càng khó coi hơn.
Khổng Trung Thiên trừng mắt nhìn ông Khương, biết rõ chắc chắn đây là chủ ý của ông Khương hoặc gia chủ nhà họ Chu, những thế lực còn lại không dám làm vậy.
Tuy nhiên dù biết rõ thì Khổng Trung Thiên cũng không làm được gì, dù sao những điều này đều có lý, ông ta không có lý do gì để gây rắc rối cho nhà họ Khương và nhà họ Chu. Huống hồ bây giờ nhà họ Khương và nhà họ Chu đã liên thủ, họ thật sự không sợ nhà họ Khổng, thậm chí sau khi liên thủ còn có thể trấn áp được nhà họ Khổng.
Trong lúc bất lực, Khổng Trung Thiên cũng không có lựa chọn nào khác, nếu vậy thì chỉ đành đứng về phía đối lập với Lâm Hàn. Dù thế nào, ông ta cũng không thể để Lâm Hàn thành công tham gia vào hội nghị quý tộc lần này, điều này ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc ông ta.
“Ông Khương nói đúng, vậy cứ làm thế đi. Các thế lực khác cũng đã đến gần đủ rồi, chúng ta chờ thêm lát nữa rồi bắt đầu thảo luận”, Khổng Trung Thiên lãnh đạm nói một câu, nhưng mọi người có mặt đều biết ông ta đã tức giận.
Ông Khương thấy thế cũng chẳng quan tâm, nếu không làm vậy nhà họ Khổng luôn giữ thái độ trung lập mới là thế lực gây bất lợi cho họ, mà nếu nhà họ Khương và nhà họ Chu không liên thủ thì chắc chắn sẽ bị nhà họ Khổng nhằm vào, kết quả sẽ rất thảm.
Tuy nhà họ Khổng luôn giữ thái độ trung lập, lúc nào cũng ra vẻ không quan tâm, nhưng một khi có cơ hội nhà họ sẽ không nương tay, quyết tâm giành lấy. Lăn lộn trong Vùng Xám của Thiên Kinh này bao lâu nay, có thế lực nào đơn giản, lương thiện? Càng không nói đến thế lực có đẳng cấp quý tộc như họ, làm gia chủ của quý tộc đều là những kẻ mưu mô, cáo già.
Dù là Tiêu Nhã, gia chủ mới được bổ nhiệm của nhà họ Tiêu, tuy còn trẻ nhưng thủ đoạn cũng không hề yếu mềm, đối mặt với thực lực như Lâm Hàn và có chút quan hệ cá nhân nên cô ấy mới đối xử nhã nhặn như vậy.
Khi bầu không khí giữa các thế lực đang có chút gượng gạo thì Lâm Hàn và mấy người Tiêu Nhã đã tới.
Thấy Lâm Hàn tới, hầu hết các thế lực đều có chút tò mò.
Danh tiếng của Lâm Hàn đã lan rộng trong khu vực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh từ sau cuộc chiến giữa ba quý tộc, hầu như thế lực nào cũng biết đến anh, biết anh là một người lợi hại thực sự.
Nhưng chưa ai được thấy Lâm Hàn, chỉ có nhà họ Tiêu và một số người nhà họ Chu, nhà họ Khương được thấy.
Lúc này rất nhiều thế lực đều có chút tò mò nhìn Lâm Hàn, tỉ mỉ quan sát anh, thấy anh còn trẻ thì họ hơi bất ngờ. Không ngờ Lâm Hàn danh tiếng vang dội, sở hữu bao nhiêu cao thủ như thế, có thể thay đổi cục diện chiến tranh quý tộc lại là một người trẻ như vậy.
Nhưng ánh mắt một số người nhìn Lâm Hàn lại bất thiện, chẳng hạn như nhà họ Chu, nhà họ Khương và nhà họ Khổng.
Nhưng lại có một người trong số người nhà họ Khổng lén quan sát Lâm Hàn với ánh mắt đặc biệt, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiếp tục giả vờ đờ đẫn.
Người này chính là Khổng Tử Dục, cậu chủ lớn nhà họ Khổng.
Người khác không nhìn thấy cảnh đó nhưng Lâm Hàn đã để ý tới, anh cũng chỉ vô tình liếc nhìn về phía Khổng Tử Dục sau đó thu hồi tầm mắt thôi, nhưng anh đã hiểu ý và đồng thời không tiết lộ sự thật về anh ta.