Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn tập hợp

Tôn Minh là chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Lâm Hàn gật đầu, quyết định ấy của gia tộc đã biến tướng để Lâm Hàn chính thức bắt đầu nhúng tay vào công việc trong nhà.

Hơn nữa, Liễu Như Nguyệt vừa trở về gia tộc chưa bao lâu đã bắt Lâm Hàn tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, đây cũng là một bài kiểm tra năng lực của anh.

Nếu làm tốt thì có lẽ gia tộc sẽ không nói ra nói vào chuyện hôn nhân của Lâm Hàn và Dương Lệ.

"Ông Vân, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt", Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Việc này mà thành công mỹ mãn, thứ nhất, có thể phô bày khả năng của Lâm Hàn trước gia tộc, trải đường để tương lai anh tiếp quản nhà họ Lâm. Không thì đến lúc đó, có lẽ sẽ khiến nhiều người khó chịu.

Thứ hai, chính là để nhà họ Lâm bớt nói ra nói vào về hôn nhân của Lâm Hàn.

Thứ ba, có thể giảm bớt tình thế bị kẹp chính giữa của bố anh - Lâm Thiên Tiếu và gia tộc.

Ông Vân nói: "Được rồi, vậy cậu Lâm này, lát nữa tôi sẽ gửi một số tài liệu có liên quan đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương để cậu chuẩn bị cho tốt".

Lâm Hàn đồng ý rồi cúp điện thoại.

...

Cùng lúc đó, tại núi Vân Mộng, bên ngoài biệt thự của Lâm Hàn có bốn chiếc xe đang đậu.

Một chiếc Maserati nữ hoàng, hai chiếc Audi A8 và một chiếc Mercedes-Benz G.

Hai nam hai nữ đứng im bên cạnh xe, mặt đầy cung kính.

Trong đó, có một cô gái khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh xắn với hàng mày lá liễu, đôi môi chúm chím như hoa anh đào, trông vô cùng xinh đẹp. Cả người khẽ toát ra một loại khí chất trang nhã thanh lịch lại đầy cao quý.

Đó chính là Hàn Hinh Nhi - chủ nhà họ Hàn!

Người phụ nữ đứng cạnh thì khá lớn tuổi, khoảng 40, nhưng được chăm sóc rất kỹ nên làn da trắng nõn, có điều vẫn có thể thấy được vết chân chim nơi khóe mắt. Lúc này, bà ta đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó.

Người này chính là Sở Nhiên – bà chủ nhà họ Vương!

Ở phía đối diện, đứng bên trái là một người đàn ông đeo kính, nhìn có vẻ nho nhã, toàn thân lại tản ra một sự uy nghiêm khiến người ta khó thở.

Ông ta chính là Tống Hoài Nhu - ông chủ nhà họ Tống!

Đứng bên phải ông ta lại là một người đầu hói bóng loáng, mặc vest, tên là Trịnh Phong - ông chủ của nhà họ Trịnh, cùng là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải!

Bốn người đó ở Đông Hải, bất kể là ai đều có quyền thế ngập trời, giậm chân một cái thì cả thành phố sẽ lập tức chấn động.

Nhưng lúc này, bốn gia tộc lớn tập hợp lại với nhau cung kính đứng trước cửa biệt thự, giống như đang đợi một nhân vật quan trọng nào đó.

"Bà chủ Vương, bà bận rộn như thế mà hôm nay cũng tự mình đến à?", thấy bầu không khí im lặng quá, Tống Hoài Nhu nhìn Sở Nhiên cười hỏi.

Sở Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi vì sao đến, chắc trong lòng mấy người cũng biết rõ mà đúng không?"

Ánh mắt chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Phong lóe lên hỏi: "Lẽ nào mấy người cũng biết chuyện kia?"

Sở Nhiên và Tống Hoài Nhu bỗng nhiên ngậm miệng, giống như không muốn nói thêm gì nhiều.

Hàn Hinh Nhi thấy thế, mỉm cười:

"Được rồi, mọi người không cần thiết phải giấu. Tôi chỉ là tới thăm hỏi cậu Lâm thôi, mấy người nghe được tin nên cùng nhau đến. Vậy thì chắc là mọi người cũng biết chuyện cậu Lâm đã làm ở Kim Lăng rồi đúng không?"

Ba gia chủ nhìn nhau, cuối cùng cũng không giả vờ nữa. Bọn họ đều nghe nói chuyện cậu Lâm đã diệt hai nhà họ Hồng, họ Hoàng ở Kim Lăng, nên khi biết tin Lâm Hàn trở về Đông Hải, bèn nhanh chân đến nhà thăm hỏi.

Nhà họ Hoàng và họ Hồng đều là thế lực đứng đầu cả Hoa Đông, bốn nhà bọn họ ở trước mặt hai nhà kia chỉ là một con kiến, giơ tay phát đã có thể nghiền chết.



Hai thế lực lớn đó bất kể là nhà nào cũng đều có lịch sử trên trăm năm, tích lũy cực kỳ dày.

Mà Lâm Hàn lại có thể dễ dàng diệt bọn họ, hiển nhiên rằng thân phận anh không đơn giản.

"Xem ra trước đó vẫn xem nhẹ Lâm Hàn rồi!", chủ nhà họ Tống - Tống Hoài Nhu đẩy mắt kính, cảm khái nói.

Ông ta nhớ rõ hôm ở Sky Garden, mình còn nghi ngờ Lâm Hàn là tên lừa đảo.

Nhưng ai ngờ, Lâm Hàn không phải là tên lừa đảo, mà lại là hạc trong bầy gà, quyền thế ngập trời!

"Ông chủ Tống, tôi khuyên ông ăn nói cẩn thận vào".

Hàn Hinh Nhi nhướng mày: "Tên của cậu Lâm là người như ông có thể gọi à? Nếu ông còn xấc xược với cậu ấy thì đừng trách nhà họ Hàn tôi trở mặt tuyên chiến với nhà họ Tống ông!"

Sắc mặt Tống Hoài Nhu chợt thay đổi hẳn, vội vàng ngậm miệng lại.

Hàn Hinh Nhi này mới lên làm chủ chưa lâu đã lộ ra nanh vuốt sắc bén. Thời gian gần đây, cô ta xử lý nhà họ Hàn một cách ngay ngắn rõ ràng, phát triển không ngừng, tương lai trở thành thế gia chỉ là vấn đề thời gian thôi, nên Tống Hoài Nhu hoàn toàn không dám đắc tội.

"Đúng vậy, ông chủ Tống, ông không thể gọi thẳng tên của cậu Lâm như vậy được, mà ông cũng chẳng xứng nữa", bà chủ nhà họ Vương liếc Tống Hoài Nhu nói:

"Nhà họ Vương chúng tôi đã bắt tay hợp tác mảng logistics với cậu Lâm, giờ chính là cùng đứng chung trên một con thuyền với cậu ấy. Ông xúc phạm cậu Lâm đồng nghĩa vô lễ với chúng tôi. Nếu còn như thế thì đừng trách nhà họ Vương tôi trở mặt!"

"Đúng thế, nhà họ Trịnh đầu tư chương trình 'Tôi là triệu phú', kiếm được rất nhiều, là một sự chuyển đổi thành công từ ngành công nghiệp sản xuất sắt thép truyền thống sang công nghệ truyền thông hiện đại hóa, có thể nói đã giải cứu nhà họ Trịnh tôi khỏi nước sôi lửa bỏng!"

Trịnh Phong - ông chủ nhà họ Trịnh cũng lườm Tống Hoài Nhu, lạnh lùng nói:

"Mà người đứng sau chương trình 'Tôi là triệu phú' chính là cậu Lâm, là ân nhân của nhà họ Trịnh tôi! Vì vậy, ông chủ Tống, tôi khuyên ông cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đừng vô lễ với cậu Lâm, không thì nhà họ Trịnh sẽ ăn thua đủ với ông đấy!"

"Ặc.."

Tống Hoài Nhu lộ vẻ lúng túng, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu đã rước lấy mấy gia tộc lớn khác ở Đông Hải đối chọi gay gắt ngay.

Hơn hết, ông ta chỉ mới gọi tên Lâm Hàn thôi.

Tống Hoài Nhu có chút ức, rồi lại thầm khinh bỉ nhà họ Vương, họ Trịnh kia mặt dày, thấy cậu Lâm có năng lực ngợp trời bèn lập tức quỳ liếm, gì mà trên cùng một con thuyền, ân nhân của nhà họ Trịnh, quả thật là trơ trẽn mất hết liêm sỉ!

Vì lấy lòng Lâm Hàn, ngay cả mặt mũi cũng không cần!

Có điều, ông ta nghĩ lại bản thân đến núi Vân Mộng gặp Lâm Hàn, cũng mang tính chất lấy lòng anh.

Lâm Hàn diệt nhà họ Hồng, thu phục thế lực họ Hoàng ở vùng xám. Giờ anh đã đứng ở đỉnh, có thể nói là vô địch không ai dám chọc trong cả Hoa Đông.

Mà nhà họ Tống của ông ta chỉ có chút tiếng tăm ở Đông Hải thôi, ra khỏi đây, căn bản chẳng là cái đinh gì, sao so được với gia tộc lớn chân chính như mấy nhà kia?

Bởi vậy, khi biết được Lâm Hải quay về Đông Hải, bốn gia tộc lớn đều rục rịch, nhưng không có ai đứng ra đi thăm hỏi anh đầu tiên.

Nhưng hôm nay, bỗng nhận được tin, Hàn Hinh Nhi - chủ nhà họ Hàn lái xe đến núi Vân Mộng, ba gia tộc lớn khác lập tức đuổi theo, không thể để một mình nhà họ Hàn nịnh bợ hết được.

"Xem ra trước đó vẫn xem nhẹ Lâm Hàn rồi!", chủ nhà họ Tống - Tống Hoài Nhu đẩy mắt kính, cảm khái nói.

Ông ta nhớ rõ hôm ở Sky Garden, mình còn nghi ngờ Lâm Hàn là tên lừa đảo.

Nhưng ai ngờ, Lâm Hàn không phải là tên lừa đảo, mà lại là hạc trong bầy gà, quyền thế ngập trời!

"Ông chủ Tống, tôi khuyên ông ăn nói cẩn thận vào".

Hàn Hinh Nhi nhướng mày: "Tên của cậu Lâm là người như ông có thể gọi à? Nếu ông còn xấc xược với cậu ấy thì đừng trách nhà họ Hàn tôi trở mặt tuyên chiến với nhà họ Tống ông!"

Sắc mặt Tống Hoài Nhu chợt thay đổi hẳn, vội vàng ngậm miệng lại.

Hàn Hinh Nhi này mới lên làm chủ chưa lâu đã lộ ra nanh vuốt sắc bén. Thời gian gần đây, cô ta xử lý nhà họ Hàn một cách ngay ngắn rõ ràng, phát triển không ngừng, tương lai trở thành thế gia chỉ là vấn đề thời gian thôi, nên Tống Hoài Nhu hoàn toàn không dám đắc tội.

"Đúng vậy, ông chủ Tống, ông không thể gọi thẳng tên của cậu Lâm như vậy được, mà ông cũng chẳng xứng nữa", bà chủ nhà họ Vương liếc Tống Hoài Nhu nói:

"Nhà họ Vương chúng tôi đã bắt tay hợp tác mảng logistics với cậu Lâm, giờ chính là cùng đứng chung trên một con thuyền với cậu ấy. Ông xúc phạm cậu Lâm đồng nghĩa vô lễ với chúng tôi. Nếu còn như thế thì đừng trách nhà họ Vương tôi trở mặt!"

"Đúng thế, nhà họ Trịnh đầu tư chương trình 'Tôi là triệu phú', kiếm được rất nhiều, là một sự chuyển đổi thành công từ ngành công nghiệp sản xuất sắt thép truyền thống sang công nghệ truyền thông hiện đại hóa, có thể nói đã giải cứu nhà họ Trịnh tôi khỏi nước sôi lửa bỏng!"

Trịnh Phong - ông chủ nhà họ Trịnh cũng lườm Tống Hoài Nhu, lạnh lùng nói:

"Mà người đứng sau chương trình 'Tôi là triệu phú' chính là cậu Lâm, là ân nhân của nhà họ Trịnh tôi! Vì vậy, ông chủ Tống, tôi khuyên ông cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đừng vô lễ với cậu Lâm, không thì nhà họ Trịnh sẽ ăn thua đủ với ông đấy!"

"Ặc.."

Tống Hoài Nhu lộ vẻ lúng túng, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu đã rước lấy mấy gia tộc lớn khác ở Đông Hải đối chọi gay gắt ngay.

Hơn hết, ông ta chỉ mới gọi tên Lâm Hàn thôi.

Tống Hoài Nhu có chút ức, rồi lại thầm khinh bỉ nhà họ Vương, họ Trịnh kia mặt dày, thấy cậu Lâm có năng lực ngợp trời bèn lập tức quỳ liếm, gì mà trên cùng một con thuyền, ân nhân của nhà họ Trịnh, quả thật là trơ trẽn mất hết liêm sỉ!

Vì lấy lòng Lâm Hàn, ngay cả mặt mũi cũng không cần!

Có điều, ông ta nghĩ lại bản thân đến núi Vân Mộng gặp Lâm Hàn, cũng mang tính chất lấy lòng anh.

Lâm Hàn diệt nhà họ Hồng, thu phục thế lực họ Hoàng ở vùng xám. Giờ anh đã đứng ở đỉnh, có thể nói là vô địch không ai dám chọc trong cả Hoa Đông.

Mà nhà họ Tống của ông ta chỉ có chút tiếng tăm ở Đông Hải thôi, ra khỏi đây, căn bản chẳng là cái đinh gì, sao so được với gia tộc lớn chân chính như mấy nhà kia?

Bởi vậy, khi biết được Lâm Hải quay về Đông Hải, bốn gia tộc lớn đều rục rịch, nhưng không có ai đứng ra đi thăm hỏi anh đầu tiên.

Nhưng hôm nay, bỗng nhận được tin, Hàn Hinh Nhi - chủ nhà họ Hàn lái xe đến núi Vân Mộng, ba gia tộc lớn khác lập tức đuổi theo, không thể để một mình nhà họ Hàn nịnh bợ hết được.

"Mấy người nói xem, rốt cuộc thì cậu Lâm là thần thánh phương nào? Có lai lịch gì? Mà lại có khả năng kinh khủng diệt cả hai nhà họ Hoàng và họ Hồng", Tống Hoài Nhu sửa miệng cảm thán nói.

Hàn Hinh Nhi mỉm cười, không nói gì.

Hàn Hinh Nhi cũng hiểu biết một chút về Lâm Hàn, nhưng cô ta cứ cảm giác mình mới chỉ thấy được một góc nhỏ về khả năng của anh thôi.

Mà bây gờ, toàn bộ nhà họ Hàn đều là của Lâm Hàn.

"Năng lực và lai lịch của cậu Lâm, với ánh mắt của ông thì không thể phỏng đoán hay đong đo đong đếm gì được đâu", Hàn Hinh Nhi nhìn Tống Hoài Nhu nói.

"Không thể phỏng đoán hay đong đo đong đếm..."

Tống Hoài Nhu nghe vậy chợt im lặng, ánh mắt lập lòe.

Sở Nhiên và Trịnh Phong cũng im lặng, như đang suy nghĩ gì đó.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK