Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tại biệt thự núi Vân Mộng.  

             Lâm Hàn đang ăn cơm cùng Dương Lệ.  

             Bên phía Tạ Kiến Bình vì đã có Tôn Minh tiếp đón nên Lâm Hàn không cần phải lo lắng, vì thế mấy ngày nay anh khá rảnh.  

             “Haiz, dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương cũng đã hòm hòm rồi, không cần em phải bận tâm những chuyện sau này nữa, giao cho cấp dưới làm là được. Nhưng vừa mới hoàn thành xong dự án này lại lập tức phải nhận một dự án lớn khác nữa, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì hết”, Dương Lệ thở dài.  

             “Mọi việc trong công ty đều do em quản lý sao? Không thể giao cho người khác à?”, Lâm Hàn khẽ nhíu mày hỏi.  

             Kể từ khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, năng lực của cô quả thực không ngừng nâng cao, vị trí và thu nhập cũng được tăng lên liên tục.  

             Mặc dù khoản thu nhập này với Lâm Hàn mà nói không là gì cả.  

             Nhưng đối với người bình thường, một người mới tốt nghiệp đại học vài năm, đi làm có thể kiếm được cả triệu tệ một năm đã là một người cực kỳ lợi hại rồi.  

             Hơn nữa thấy Dương Lệ thích công việc này và vui vẻ khi đạt được thành tựu, Lâm Hàn cũng mừng thay cho cô từ tận đáy lòng.  

             Nhưng trong khoảng thời gian này, công việc của Dương Lệ ngày càng bận, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca.  

             Mỗi ngày Dương Lệ đều rất cố gắng làm việc, dường như không biết mệt mỏi, nhưng Lâm Hàn nhìn thấy mà lòng lo lắng.  

             Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy thì áp lực của cô sẽ rất lớn, thể lực không đủ sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức.  

             Dương Lệ day huyệt thái dương rồi bảo: “Không phải không có người khác, nhưng em không yên tâm để họ làm, vậy nên dự án nào quan trọng em vẫn sẽ tự làm. Ban đầu em định làm xong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương sẽ cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao thời gian trước ngày nào cũng tăng ca đúng là rất bận, nhưng lần này đột nhiên công ty lại nhận một dự án lớn, em thật sự không yên tâm được, vậy nên em định tiếp quản rồi theo dự án này”.  

             Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhưng trong lòng anh đã đoán được dự án này là dự án hợp tác với vùng Bắc Đông.  

             Sau này, còn có rất nhiều người mang theo nguồn vốn dồi dào và kỹ thuật cao từ vùng Bắc Đông đến. Kể từ đó, đương nhiên quy mô hợp tác cũng rất lớn, thậm chí đã vượt xa bất cứ tập đoàn nào đứng sau mỗi một vị dự ghế đại biểu chính trong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương trước đó.   

             Dù sao đây cũng là sự hợp tác giữa toàn bộ vùng Bắc Đông và quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đương nhiên là vô cùng lớn.  

             Lúc này Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, nở nụ cười thần bí: “Chồng à, anh đoán xem gần đây công ty em đang nhận dự án lớn nào, đoán xem chúng em hợp tác với ai?”  

             Đương nhiên Lâm Hàn biết quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác với vùng Bắc Đông, nhưng ngoài mặt anh vẫn lắc đầu bảo: “Anh không đoán được”.  

             “Bảo anh đoán cũng không đoán”, Dương Lệ lườm Lâm Hàn, nhưng cô vẫn trả lời: “Em nói anh nghe, là vùng Bắc Đông đó, không phải công ty hay tập đoàn nào, mà là những công ty chủ chốt của vùng Bắc Đông hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng em”.  

             “Lợi hại vậy sao? Đây đúng là một dự án lớn”, Lâm Hàn giả vờ ngạc nhiên, phối hợp với Dương Lệ.  

             “Đương nhiên rồi!”  

             Dương Lệ vẫn đắc ý nói: “Đương nhiên là dự án lớn rồi, mặc dù quy mô tổng thể không lớn bằng dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, nhưng tính chất lại khác. Trước đây quỹ đầu tư Nhân Phàm chủ yếu trợ giúp những công ty thành viên của Hiệp hội các quốc gia châu Á, mà lần này chúng em hợp tác với các công ty vùng Bắc Đông nên lợi ích khá lớn”.  

             Lâm Hàn gật đầu, đương nhiên anh hiểu ý Dương Lệ.  

             Mặc dù trước đây quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bỏ vốn ra để giúp đỡ các công ty thành viên của Hiệp hội các quốc gia châu Á trong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng được hưởng rất nhiều lợi ích. Nhưng một là quỹ đầu tư Nhân Phàm phải đầu tư, vậy nên sau khi nhận được lợi nhuận đó vẫn phải trừ đi khoản đã đầu tư, lợi nhuận thu về đương nhiên không nhiều. Hai là dù sao cũng là giúp đỡ họ phát triển, vậy nên chắc chắn cũng cần thời gian mới hoàn được vốn.  

             Mà lần này hợp tác với các công ty lớn vùng Bắc Đông, không chỉ những công ty lớn đó mang lại rất nhiều vốn mà còn có công nghệ cao và nhân lực. Sau đó, quỹ đầu tư Nhân Phàm lại chọn lọc mục nào kiếm được nhiều tiền để bắt đầu hợp tác, lợi nhuận thu về đương nhiên sẽ khả quan hơn.  

             Dương Lệ lại cười bảo: “Dự án này em đã hoàn thành xong, hẳn là sẽ nhận được khá nhiều tiền hoa hồng, thậm chí có thể còn nhiều hơn lương cứng một năm của em đấy!”  

             “Vậy thì chúc mừng em, sau này anh có thể ăn bám, nhờ bà xã nuôi anh rồi”, Lâm Hàn nghe vậy thì cười nói, anh biết lương cứng của Dương Lệ là hơn triệu tệ một năm.  

             “Xuỳ, chút tiền này làm sao so được với anh, anh chỉ biết cười em”, Dương Lệ lườm Lâm Hàn.  

             Dương Lệ biết, tuy rằng thu nhập hàng năm vài triệu tệ so với người bình thường đã là cao hơn rất nhiều rồi, dù sao người bình thường lương một năm 1 triệu tệ đã là người cực kỳ giỏi.  

             Tuy nhiên so với Lâm Hàn, đừng nói là vài triệu, cho dù là vài chục triệu cũng chẳng là gì.  

             Đột nhiên Dương Lệ khẽ thở dài trong lòng, dường như cô cố gắng thế nào cũng không theo kịp được Lâm Hàn, thậm chí kéo gần khoảng cách hơn chút cũng khó.  

             Lâm Hàn nhìn ra tâm sự của Dương Lệ, anh đang định khuyên nhủ thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.  

             Sau khi nhìn thấy là Phùng Thạch, Lâm Hàn bèn bắt máy.  

             “Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi thẳng. Bình thường nếu không có chuyện gì thì mấy người Phùng Thạch sẽ không gọi cho anh vào giờ nghỉ, để không làm phiền anh.  

             Phùng Thạch ở bên kia nghe thấy thì vội cung kính nói: “Cậu Lâm, tôi vừa tiếp một ông chủ lớn muốn hợp tác làm ăn với cậu, có thể kiếm được số tiền lớn, cậu xem khi nào có thể gặp ông ấy được không?”  

             “Hợp tác làm ăn?”, Lâm Hàn khẽ cau mày hỏi: “Cụ thể là kinh doanh gì? Hợp pháp hay phi pháp?”  

             “Ăc…”  

             Phùng Thạch do dự, nhưng cũng không dám giấu Lâm Hàn nên nói: “Là làm ăn phi pháp, nhưng tôi tìm hiểu rồi lần hợp tác này chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cậu Lâm, cậu xem hay là chúng ta làm thêm một lần cuối cùng? Mà những người này thật sự không phải người bình thường, họ đến từ…”  

          

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK