"Triệu Tứ Hải, mày câm miệng lại cho tao!"
Tạ Kiến Bình đột nhiên quát lên.
Tuy Tạ Kiến Bình tin rằng chỉ cần kế hoạch bên Bắc Đông thành công thì ông ta cũng không cần phải sợ Lâm Hàn.
Nhưng trước mắt thì không phải như vậy, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ca của cả vùng Hoa Đông.
Huống chi, giờ ông ta còn đang ở trên địa bàn của Lâm Hàn, mà còn phải nghĩ cách kinh doanh các thương vụ trong vùng xám để phối hợp với kế hoạch bên Tạ Kiến An.
Điều khiến Tạ Kiến Bình cảm thấy đáng sợ hơn hết là những cao thủ mà Lâm Hàn vừa cử tới bắt ông ta.
Tạ Kiến Bình đã từng gặp muôn vàn cao thủ ở Bắc Đông, nhưng chưa thấy người nào có bản lĩnh lợi hại như vậy, đằng này không phải một người mà là hơn mấy chục người.
Đừng thấy con số ấy nghe có vẻ ít, nhưng thực tế bọn họ đều là những con dao cực kỳ sắc bén có một không hai.
Cũng bởi vì lý do đó, Tạ Kiến Bình mới thật sự cảm nhận được thực lực khủng bố của Lâm Hàn và dấy lên nỗi sợ hãi trước anh.
Triệu Tứ Hải nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng nhìn ra sau, tức thì thấy được Tạ Kiến Bình.
Nhưng giờ, Tạ Kiến Bình cũng bị người trói lại áp giải đến đây giống như Triệu Tứ Hải.
Mặc dù trông thì không chật vật lắm, nhưng chẳng kiêu căng ngạo mạn hay lịch lãm được như trước, nhìn cứ như là hai người khác nhau.
"Đại ca Tạ, tại sao ông lại ở đây? Sao tên Lâm Hàn kia có thể bắt được ông?", Triệu Tứ Hải hơi kinh ngạc nói.
Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng bị đám người Tiểu Tây áp giải đến trước mặt Lâm Hàn giống như Triệu Tứ Hải.
Lâm Hàn nhìn Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, mặt mày lạnh lẽo như băng nói: "Hai người gan đấy chứ, vậy mà lại dám ra tay với vợ tôi?"
Tạ Kiến Bình nghe thấy câu ấy của Lâm Hàn, rồi thấy Dương Lệ thân mật đứng cạnh Lâm Hàn, lập tức nhận ra sự bất thường.
Trước đó, Tạ Kiến Bình nghĩ rằng Dương Lệ chỉ là giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tuy là một giám đốc đại diện của công ty lớn, nhưng Tạ Kiến Bình vẫn chẳng coi cô ra gì, nên không đi điều tra thân phận của Dương Lệ.
Có điều, giờ xem ra, Dương Lệ không những là giám đốc công ty Nhân Phàm mà còn là vợ của Lâm Hàn?
Tạ Kiến Bình tức thì ngây ngẩn cả người, vốn dĩ muốn kinh doanh các thương vụ trong vùng xám thì phải giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, đặc biệt là phải giấu Lâm Hàn.
Kết quả ra tay với Dương Lệ, nhưng chẳng ngờ cô lại là vợ Lâm Hàn, giờ không bị phát hiện mới là lạ.
Tạ Kiến Bình tức thì hối hận muốn chết, nếu lúc ấy chịu điều tra thì chắc chắc sẽ không xảy ra cớ sự này.
Giờ lại cài bom đe dọa vợ Lâm Hàn, còn bị người của anh phát hiện, chuyện này mà không bị tính sổ mới lạ.
Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy lời nói ấy của Lâm Hàn, vẻ mặt cũng hơi xấu hổ. Suy cho cùng, Dương Lệ cũng là người nhà mình, anh ta lại còn bán đứng cô thì đúng là táng tận lương tâm.
Nhưng anh ta chỉ áy náy một lát rồi sau đó lại nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Là do Dương Lệ ngăn cản anh ta nên tự làm tự chịu, không thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Huống chi, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình có Tạ Kiến Bình và ông lớn đứng sau Phùng Thạch chống lưng, căn bản không cần phải sợ Lâm Hàn.
Tuy không biết Lâm Hàn may mắn cỡ nào mà lại có thể dùng những người kia bắt được Tạ Kiến Bình, nhưng Triệu Tứ Hải vẫn tin rằng, mấy tên côn đồ cắc ké kia của Lâm Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Tạ Kiến Bình đến từ vùng Bắc Đông.
Nếu không được nữa thì vẫn còn ông lớn đứng sau Phùng Thạch, dù sao người đó chắc chắn không ở cùng một đẳng cấp với Tạ Kiến Bình.
Tuy Tạ Kiến Bình rất lợi hại, nhưng suy cho cùng ông ta cũng đến từ vùng Bắc Đông, chắc sẽ chẳng có thế lực nào ở địa bàn của người khác. Mà ông lớn đứng sau Phùng Thạch lại là trùm nơi này, lẽ nào còn sợ Lâm Hàn ư?
"Lâm Hàn, mày đừng vội đắc ý, chẳng phải chỉ là ăn may bắt được đại ca Tạ thôi sao? Tao còn có một ông lớn khác nữa chống lưng đấy. Ông ấy là một ông trùm ở đây, không phải loại người như mày có thể trêu vào đâu! Mau thả tao ra, không thì lát nữa bọn mày chết chắc rồi!", Triệu Tứ Hải nhìn chằm chằm Lâm Hàn quát.
Tạ Kiến Bình bên cạnh có chút cạn lời liếc nhìn Triệu Tứ Hải, cảm thấy hối hận vì đã hợp tác với người như vậy.
Dù không biết ông lớn đứng sau Phùng Thạch là ai, có bao nhiêu thế lực ở đây. Nhưng Lâm Hàn vốn là trùm của cả Hoa Đông, ông lớn kia hoàn toàn chẳng có cửa đấu lại anh.
Huống chi, bây giờ hai người bọn họ còn bị Lâm Hàn bắt đến đây. Ông lớn kia có thể đối phó được Lâm Hàn thì cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ đã rơi vào tay Lâm Hàn thì sẽ không có khả năng chạy thoát.
Lâm Hàn nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt hết sức khó coi. Triệu Tứ Hải mở miệng là đại ca Tạ, cộng thêm cú điện thoại kỳ lạ của Dương Duyệt ngày hôm qua, khỏi nói khỏi tra khảo cũng biết, lịch trình của Dương Lệ chắc chắn là do Triệu Tứ Hải báo cho Tạ Kiến Bình biết.
Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng thất vọng. Anh ta là anh rể của mình đó, vậy mà lại báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình để ông ta đến cài bom lên xe.
"Ông trùm ở đây? Anh nói tôi nghe thử xem là ai", Lâm Hàn bỗng nhiên hơi tò mò, lẽ nào Triệu Tứ Hải dám làm những chuyện ấy là ỷ vào có thế lực ở đây ư?
Nếu vậy thì có lẽ Lâm Hàn nên sàng lọc lại thế lực của mình.
"Sao? Sợ rồi à?", Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn hỏi vậy tưởng rằng anh sợ liền vui vẻ.
"Nói cho mày biết cũng được thôi", Triệu Tứ Hải nói: "Chính là ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch - ông chủ cũ của tao. Tuy tao không biết là ai, nhưng chắc chắn là người mà mày không thể trêu vào!"
Lâm Hàn nghe thấy câu trả lời ấy thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, không ngờ chuyện này lại liên quan đến Phùng Thạch.
Mà ô dù của Phùng Thạch còn chẳng phải là anh sao? Lâm Hàn lập tức cảm thấy khó hiểu, không lẽ còn có ai chống lưng cho Phùng Thạch ư?
"Gọi Phùng Thạch đến đây cho tôi!", Lâm Hàn sẵng giọng nói.
Ngô Xuyên đứng cạnh gật đầu, đi tới một bên gọi cho Phùng Thạch.
"Alo, cậu Ngô à, có chuyện gì ư?", Phùng Thạch vừa bắt máy đã hết sức khách sáo hỏi.
Dưới trướng Lâm Hàn, địa vị của Phùng Thạch cũng không được coi là cao, vẫn thấp hơn Ngô Xuyên và chỉ hơi cao hơn mấy tên tay chân bình thường thôi.
Dù Phùng Thạch có muốn làm thân với đám người Ngô Xuyên, nhưng Ngô Xuyên lại chẳng thèm để ý đến ông ta, không có chuyện gì quan trọng sẽ không chủ động liên lạc.
Mà nay Ngô Xuyên lại chủ động gọi cho Phùng Thạch, nên ông ta có hơi bất ngờ.
"Giờ anh Hàn đang ở chỗ tôi, anh ấy bảo ông lập tức đến đây làm rõ một chuyện. Ông mau lại đây cho tôi!", Ngô Xuyên tức giận nói xong liền cúp máy.
Phùng Thạch ở đầu dây bên kia chợt có linh cảm xấu, tuy bình thường Ngô Xuyên nói chuyện với ông ta cũng rất lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không có gắt gỏng như thế.
Lần này, Lâm Hàn đột nhiên gọi ông ta tới, hình như bên đấy đã xảy ra chuyện gì đó.
"Gần đây mình có làm sai gì đâu chứ? Chuyện gì thế không biết?", Phùng Thạch mờ mịt. Lần trước, ông ta đã từ bỏ việc khuyên Lâm Hàn kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, cũng từ chối Tạ Kiến Bình luôn rồi mà.
Phùng Thạch vắt óc nghĩ mãi không ra, tuy không muốn đi cho lắm, cảm thấy đi sẽ cực kỳ xui xẻo, nhưng giờ cũng không thể không vội vàng chạy tới.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !