Trong thư phòng.
Ánh mắt Triệu Tứ Hải có chút u ám, không còn vẻ hung hăng càn quấy trước kia, anh ta giống như một người góc cạnh bị mài phẳng.
Trên thực tế, thời gian này quả thực Triệu Tứ Hải cũng có phần sa sút. Suy cho cùng đã không còn trẻ, cho dù không có tất cả cũng có thể từ từ phấn đấu.
Triệu Tứ Hải bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, không có sự nghiệp thành công gì, thậm chí ngay cả trách nhiệm cơ bản cũng đã không thể gánh vác.
Trước đó Lâm Hàn đã dự định, mặc dù ngày trước Triệu Tứ Hải quả thật rất quá đáng, nhưng biểu hiện ngày hôm nay và khoảng thời gian này cũng coi như không tồi. Hơn nữa Triệu Tứ Hải cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên Lâm Hàn không muốn mối quan hệ này căng thẳng, cũng không muốn anh ta thảm quá, vì vậy anh dự định ra tay giúp đỡ một chút.
“Anh tiếp tục đến làm việc ở chỗ Phùng Thạch đi”, Lâm Hàn lên tiếng.
Triệu Tứ Hải ngây ra, có chút không dám tin nhìn Lâm Hàn, anh ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Vừa nãy Lâm Hàn nói để mình tiếp tục làm việc cùng Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt không dám tin.
Phải biết rằng, việc vặt bên Phùng Thạch đều là công việc béo bở. Trước khi Triệu Tứ Hải rời đi, đãi ngộ ở bên đó rất tốt, chưa kể trong thời gian này công ty bất động sản đã nhận được tiền vốn của quỹ đầu tư Nhân Phàm, phát triển một bước lên trời. Hiện giờ không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào đó nhưng chẳng thể chen chân nổi.
Dù sao thì bây giờ công ty bất động sản dưới quyền của Phùng Thạch đã không giống ngày trước. Không như trước đây có mấy người dựa vào nịnh hót, dùng chút mối quan hệ cũng có thể trà trộn vào. Bây giờ không có tài năng thật sự, căn bản không thể vào, cho dù thật sự có tài cũng nhất định phải xuất sắc, nếu không thì cũng không vào được.
“Cậu Lâm, cậu, cậu vừa nói là?”, Triệu Tứ Hải có chút không dám tin, anh ta nhìn Lâm Hàn cẩn thận hỏi.
Thời gian này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng rất muốn bảo Dương Lệ về chuyện giúp đỡ giải quyết công việc của Triệu Tứ Hải. Nhưng anh ta hiểu sâu sắc tất cả những gì Dương Lệ có bây giờ mặc dù đều là liên quan đến năng lực của bản thân, nhưng cũng phần lớn là vì Lâm Hàn.
Mà Triệu Tứ Hải chẳng phải không hy vọng nhận được giúp đỡ của Lâm Hàn. Với thực lực của Lâm Hàn cũng không cần thiết tiêu xài quá nhiều, chỉ cần giúp đỡ anh một chút, Triệu Tứ Hải nhất định có thể thu được lợi ích ngoài sức tưởng tượng, lập tức lên như diều gặp gió.
Có điều cho dù có ý nghĩ này, nhưng căn bản Triệu Tứ Hải lại không dám quá tham vọng như vậy. Lâm Hàn có thể không vì chuyện lần trước mà truy cứu anh ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể còn giúp anh ta? Dù sao chuyện lần trước Triệu Tứ Hải đã suýt chút nữa gây ra uy hiếp và tổn hại rất lớn cho Lâm Hàn và Dương Lệ.
Cho dù chuyện lần trước không xảy ra, trước đó Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đã xem thường và nhắm vào Dương Lệ theo nhiều cách khác nhau. Triệu Tứ Hải vốn không cảm thấy Lâm Hàn còn muốn giúp mình.
Vì vậy bây giờ nghe thấy Lâm Hàn muốn giúp đỡ mình, Triệu Tứ Hải cũng không dám tin, chỉ tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Lúc này Lâm Hàn khẽ gật đầu nói: “Anh nhớ kĩ, đây hoàn toàn là nể mặt anh là chồng chị gái ruột của Dương Lệ mới giúp đỡ anh. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không bắt lấy nó, về sau anh có thảm hại thế nào, tôi cũng sẽ không mềm lòng giúp đỡ anh nữa!”
Triệu Tứ Hải lại ngây ra, không ngờ rằng Lâm Hàn thật sự muốn giúp mình. Nhất thời trong lòng anh ta cảm xúc phức tạp, toàn là kinh ngạc vui mừng và không dám tin, anh ta nhìn ánh mắt của Lâm Hàn càng có chút kì quái.
Lúc này Lâm Hàn lại bổ sung: “Công ty bất động sản của Phùng Thạch đã khác trước, cần năng lực nhất định. Anh đến đó, năng lực không đủ thì dần dần bồi dưỡng, đừng xảo quyệt dối trá nịnh hót như trước, anh nhất định phải cho tôi thấy bản lĩnh thật sự! Anh yên tâm, chỉ cần anh có bản lĩnh thật, đãi ngộ chắc chắn sẽ không tồi, thậm chí còn tốt hơn người khác. Nhưng nếu một thời gian sau anh không phát huy được bản lĩnh thật sự, cũng theo như tất cả quy tắc, tôi trực tiếp đá anh ra khỏi công ty bất động sản, nghe rõ chưa?”
Chuyện này Lâm Hàn cũng là suy xét đơn giản.
Một mặt Lâm Hàn vẫn là không sao tin tưởng Triệu Tứ Hải, chắc chắn không thể giao việc quan trọng cho anh ta. Giống như Dương Khiết được Lâm Hàn khá tin tưởng, liền trực tiếp làm trợ lý chủ tịch, trực tiếp đi bồi dưỡng, sau này đã có năng lực thì sẽ đảm nhiệm chức vụ càng quan trọng hơn. Nhưng Triệu Tứ Hải thì khác, một mặt Lâm Hàn không thể tin tưởng anh ta, mặt khác cũng là Triệu Tứ Hải quả thật không có năng lực gì.
Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, công ty bất động sản cũng là nơi duy nhất Triệu Tứ Hải có thể có khả năng nhất định. Dù sao công ty bất động sản cũng không giống với sản nghiệp khác, thu xếp mối quan hệ tương đối quan trọng. Mặt này Triệu Tứ Hải có lẽ có mối quan hệ nhất định, vì vậy Lâm Hàn mới quyết định đưa anh ta quay về công ty bất động sản. Hơn nữa Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch vốn đã quen biết, cũng tiện hơn nhiều.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng chỉ cho Triệu Tứ Hải một cơ hội này mà thôi. Nếu anh ta đến đó làm không được việc, vẫn thừa nước đục thả câu, vậy thì đừng trách Lâm Hàn không khách khí.
Lâm Hàn muốn giúp đỡ gia đình chị gái của Dương Lệ, bản thân Triệu Tứ Hải không chịu thua kém, Lâm Hàn cũng không có cách nào.
Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng phản ứng lại, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nhìn Lâm Hàn, anh ta nói: “Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bằng lòng cho tôi một cơ hội như vậy. Tôi, tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào. Cậu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định lấy ra bản lĩnh thật sự!”
Triệu Tứ Hải nói, lời có chút lộn xộn, cũng không biết nói cái gì.
Nhưng Lâm Hàn lại xua tay nói: “Mấy thứ này anh không cần nói nhiều. Tôi chỉ nhìn vào biểu hiện thời gian sau của anh. Nhớ kĩ, đây là cơ hội cuối cùng của anh”.
Nói xong, Lâm Hàn liền rời khỏi thư phòng.
Kết cục của Triệu Tứ Hải thế nào, Lâm Hàn không biết. Việc anh có thể giúp cũng đã giúp toàn bộ rồi.
Trong phòng khách, đám người Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn đi ra từ trong thư phòng. Họ có chút tò mò nhìn qua, tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Dương Lệ cũng có hơi tò mò, cô muốn biết Lâm Hàn giải quyết chuyện của Triệu Tứ Hải, có định giúp anh ta hay không. Nếu chọn giúp anh ta thì dự định giúp như thế nào.
Nhưng bây giờ Lâm Hàn lại chẳng muốn nói thêm cái gì, anh nói với mấy người: “Được rồi, trời cũng không còn sớm, mọi người chuẩn bị về nghỉ ngơi đi, con đi nghỉ trước”.
Nói xong, Lâm Hàn cũng không nhiều lời, trực tiếp quay về phòng nghỉ ngơi.
“Này!”, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn muốn rời đi, nhất thời muốn kéo anh lại hỏi đây là ý gì, sao không biết xấu hổ trực tiếp gạt bọn họ sang một bên.
Nhưng chính vào lúc này, Triệu Tứ Hải cũng từ trong thư phòng đi ra.