Chương 86: Cách biệt về thực lực!
Ực ực…
Chỉ trong chợp mắt, cả ly rượu cùng với mảnh vụn của chiếc thẻ đều bị rót vào miệng Tiền Lai.
“Khụ khụ khụ…”
Tiền Lai bụm cổ, ho sặc sụa, mặt hắn ta đỏ lên, muốn khạc hết mảnh vụn ra, nhưng không hề có tác dụng.
“Lâm Hàn, mày là đồ vô dụng! Mày dám đánh tao, chính là tự tìm cái chết! Khụ khụ khụ…”
Hai mắt Tiền Lai đỏ bừng, lửa giận hừng hực thiêu đốt hắn ta.
“Cái tên Lâm Hàn này đúng là không biết sống chết, ngay cả Tiền Lai mà cũng dám đánh!”
“Lỗ mãng!”
Mọi người nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt dành cho người chết.
Với xuất thân của Tiền Lai, muốn giết chết Lâm Hàn là chuyện rất đơn giản.
“Cút sang một bên!”
Lâm Hàn nhấc chân, đá Tiền Lai văng vào góc, sau đó ánh mắt quét qua mọi người.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên người Ngụy Vũ.
Thấy Lâm Hàn nhìn sang đây, Ngụy Vũ nhếch miệng cười:
“Lâm Hàn, chẳng lẽ mày muốn đánh cả tao!”
Lâm Hàn không đáp, bước đến chỗ Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ không có chút kiêng kỵ, ngược lại, gã ta còn vô cùng phấn khích:
“Lâm Hàn, mày là thứ thô bạo, chỉ biết dùng nắm đấm để giành chiến thắng!”
Gã ta cởi bỏ áo vest, để lộ cơ bắp cường tráng, thoạt nhìn rất có mỹ cảm.
“Từ nhỏ tao đã có thói quen luyện tập cơ thể, cũng kéo dài được mười năm rồi.”
Ngụy Vũ gồng tay, bày ra cơ bắp cường tráng, trong mắt gã ta tràn đầy kiêu ngạo:
“Không chỉ đơn giản như thế, tao còn học qua Kickboxing, nhu thuật, người bình thường vốn không phải đối thủ của tao!”
“Oa, nhìn cơ bắp này, trông thật nam tính!”
“Lúc Ngụy Vũ mặc đồ vest đã có thể thấy được đường cong hoàn mỹ của cơ bắp rồi!”
“Tôi vẫn luôn muốn biết đằng sau bộ đồ vest của Ngụy Vũ là một cơ thể như thế nào, rốt cuộc hôm nay cũng đạt được ước muốn rồi!”
Nhìn thấy cơ bắp của Ngụy Vũ, hai mắt đám nữ sinh sáng bừng lên, không ngừng nuốt nước miếng.
“Hơn nữa anh ấy còn là người luyện võ, tên Lâm Hàn kia gặp xúi quẩy rồi!”
“Đúng vậy đó, lần này chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!”
“Anh Vũ, đánh hắn! Đánh chết tên vô dụng này đi!”
“Lâm Hàn chỉ là một tên thô lỗ mà thôi!”
Có người hô lên.
Ngụy Vũ rất hưởng thụ loại ánh mắt này, gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy khinh miệt:
“Lâm Hàn, đến đây đi!”
“Dù mày có sức lực to lớn thì thế nào, đối với tao, thứ đó không hề có tác dụng!”
“Tao muốn cho mày biết thực lực giữa tao và mày chênh lệch như thế nào, tao muốn mày biết rõ, đánh nhau không thể chỉ dựa vào sức mạnh, kỹ thuật cũng là thứ quan trọng…Á!”
Gã ta còn chưa nói dứt câu thì chợt hét lên thảm thiết.
Chỉ thấy một bóng đen vọt về phía gã ta, cứ như tia chớp, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đó là nắm đấm của Lâm Hàn.
Bốp!
Trong chớp mắt, một đấm này hệt như một quả đạn pháo, khí thế hung mãnh, lực đạo nặng nề, hung hăng nện vào lồng ngực Ngụy Vũ.
Gã ta còn chưa kịp phản ứng.
Cả người đã bay ngược ra sau.
Rầm!
Ngụy Vũ đâm thẳng vào vách tường, cả căn phòng không khỏi chấn động.
“Đau… Đau chết mất!”
Gã ta từ vách tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, cảm giác xương sườn của mình như bị cắt đứt.
“Kỹ thuật? Đối phó với loại gà bệnh như mày mà cũng cần kỹ thuật?”
Lâm Hàn liếc nhìn Ngụy Vũ, bóp bóp nắm tay, bước đến trước mặt gã ta.
Anh dùng một tay chộp lấy cổ Ngụy Vũ, cứ như nắm cổ gà, nhấc cả người gã lên.
“Đối phó với mày, dùng sức là đủ rồi, vốn không cần dùng đến kỹ xảo!”
Lâm Hàn giơ tay, hung hăng tát một cái lên mặt Ngụy Vũ.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, theo sau đó là âm thanh “răng rắc” nhỏ vụn.
Một cái tát này đánh lệch hàm Ngụy Vũ.
“Học mấy cái trò mèo, mày cũng chỉ có thế, còn dám làm trò trước mặt tao!”
Lâm Hàn lại tát thêm một cái.
Bốp!
Âm thanh vang vọng khắp phòng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cái tên Ngụy Vũ này…Yếu quá!
Vừa nãy gã ta cởi áo, bày ra cơ bắp, mọi người còn tưởng Lâm Hàn sẽ bị đánh.
Nào biết cục diện lại thay đổi nhanh như vậy, người bị đánh lại là Ngụy Vũ.
Hơn nữa Lâm Hàn đánh Ngụy Vũ chẳng khác nào đánh đứa con nít ba tuổi, ngay cả một chút cơ hội phản kháng đối phương cũng không có.
“Tên Lâm Hàn này…Vẫn là người à?”
Cả đám ngơ ngác nhìn Lâm Hàn.
“Ông mày mua một căn nhà, mày lại đi nói là nhà secondhand, nhà bán lại…Đúng thật là đồ mắt chó!”
Lâm Hàn lại đưa tay tát một cái.
Bốp!
“Còn dám nói không thích vợ tao, vợ của tao nha, cần mày thích hả? Mày là cái thứ gì?”
Bốp!
Lâm Hàn vừa mỉa mai vừa tát.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tục vang lên trong phòng VIP.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Ngụy Vũ đã bị Lâm Hàn tát đến mười cái.
Ngay lập tức, hai bên má gã ta sưng phù lên, biến thành màu đỏ tía, hai mắt cũng lồi ra, y hệt cái đầu heo.
Lúc này, vẻ mặt Ngụy Vũ trông rất mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, không còn dáng vẻ rắn rỏi như trước.
“Có nhớ lời mày nói cái lần ở nhà hàng Lam Hồ không, đợi ông mày dọn vào nhà mới, mày sẽ gửi tiền mừng!”
Lâm Hàn ném Ngụy Vũ xuống đất như ném một con chó chết.
Anh phủi phủi tay, cảm thấy rất hài lòng: “Được rồi, xong rồi, vợ à, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc này, Dương Lệ vẫn còn đang kinh ngạc:
“Chồng…Chồng à…”
Cô thật sự không ngờ Lâm Hàn lại đột nhiên ra tay, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ đánh chung một lượt.
Hơn nữa không phải là quơ tay múa chân mà là đánh cho bọn họ không ra hình người.
Hai cái xương bả vai của Dương Sơn bị gãy lìa.
Tiền Lai thì bị đá cho hai cái, còn phải uống mảnh vụn của thẻ.
Ngụy Vũ thì bị đánh thành đầu heo, chắc là trong thời gian ngắn không có mặt mũi gặp ai nữa.
“Chồng à…Có phải hơi ác quá không!”
Dương Lệ nhìn về phía Lâm Hàn, tuy nhiên, trong lòng cô cảm thấy rất hả giận.
Đám người này đều là mấy tên cô ghét.
“Ác chỗ nào!”, Lâm Hàn tỏ vẻ nghi hoặc: “Đám người này, có tên nào không vô liêm sỉ? Anh đánh vậy là nhẹ lắm rồi, được rồi, không nói nữa, chúng ta về”.
Lâm Hàn ôm lấy eo Dương Lệ, nghênh ngang đi ra khỏi phòng VIP.
Anh đi rồi, trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, âm thanh hít khí lạnh vang lên liên tiếp.
Hic!
Tên Lâm Hàn này cũng ác thật, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ lại, lần lượt đánh từng người, đã vậy còn nghênh ngang rời đi nữa chứ?
“Mau gọi 120!”
Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng, bấm 120 gọi xe cứu thương.
“Còn có 110!”
Có một bạn học nhắc nhở: “Lâm Hàn đánh bị thương ba người, chắc chắn sẽ bị tạm giam, nếu có thể dùng một chút quan hệ, ngồi tù cũng không phải là không được!”
“Đừng gọi 110!”
Tiền Lai từ trên mặt đất bò dậy, mặt hắn ta đỏ bừng, ho không dứt.
“Khụ khụ khụ…”
“Gọi 110 cái con khỉ! Hôm nay thể diện của ông đây mất sạch, ông đây muốn trả thù!”, hai mắt Tiền Lai đỏ bừng.
“Nếu gọi 110, để tên vô dụng kia vào tù, ông đây tìm ai trả thù!”
Nghe hắn ta nói thế, bạn học đang chuẩn bị gọi cảnh sát liền buông điện thoại xuống.
“Lâm Hàn à Lâm Hàn! Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”
Tiền Lai nhìn theo hướng Lâm Hàn rời đi, trong mắt trào dâng hận ý.
...
Về đến nhà, Dương Lệ mới dần tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy Lâm Hàn có hơi lỗ mãng.
“Chồng à, anh nói xem Tiền Lai có gọi cảnh sát đến bắt anh không”, vẻ mặt Dương Lệ tràn đầy lo lắng.
“Hơn nữa, nhà Tiền Lai có thế lực rất lớn, nếu như hắn ta dùng mối quan hệ thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.”
“Yên tâm, hắn sẽ không làm vậy.”
Lâm Hàn cười nhạt, không chút để ý.