Chương 388: Bất động sản Thiên Hoà
“Cậu Hồng, không ngờ cậu lại suy nghĩ đến vấn đề này”.
Mắt Chu Nhã Thiến sáng lên: “Vậy chắc chắn Lâm Hàn là một kẻ bạo lực rồi, nếu không vừa ý thì anh ta sẽ đánh người! Nếu vừa nãy anh nói sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự đánh anh!”
Chu Nhã Thiến vẫn nhớ cảnh tượng Lâm Hàn đánh nhau trong buổi họp lớp.
Không nói một lời, cứ thế xông vào đánh người.
Những bạn học cũ của cô ta như Tiền Lai, Nguỵ Vũ… đều bị đánh thê thảm, mà không thể đánh trả.
“Đúng thế, Nhã Thiến, đàn ông co được duỗi được, anh là đàn ông, Lâm Hàn là tiểu nhân, nhường kẻ tiểu nhân một chút thì có làm sao? Việc gì phải so tài miệng lưỡi với những kẻ tiểu nhân đó?”
Trong mắt Hồng Phong hiện lên một tia lạnh lùng: “Đương nhiên, hôm nay Lâm Hàn đã khiến anh mất mặt, anh sẽ không để anh ta sống sung sướng đâu”.
“Nhã Thiến, mua nhà xong anh sẽ cho người đi xử lý anh ta! Ban giám đốc của nhà họ Hồng kiêng dè Trần Nam nên không muốn làm gì Lâm Hàn. Nhưng anh có tiền, người của Vùng Xám chỉ cần có tiền, họ sẽ làm bất cứ việc gì!”
Nói đến câu cuối, khoé miệng Hồng Phong nở nụ cười tàn nhẫn.
“Vâng! Cậu Hồng cố lên, đến lúc đó em cũng muốn đến xem!”
Chu Nhã Thiến gật đầu, khoác chặt tay Hồng Phong, rất mong đợi.
…
Dưới sự chỉ đường của nhân viên bán hàng, Lâm Hàn và Dương Lệ bước vào khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Hai căn biệt thự mà Lâm Hàn mua đã được sửa sang lại, đều mang phong cách Châu Âu, nội thất chủ yếu là gỗ hồ đào và gỗ anh đào. Màu sắc chủ đạo là màu trắng nhạt tạo cho người nhìn cảm giác yên tĩnh, tinh tế, còn có vẻ quý phái.
Hai căn biệt thự đều 3 tầng, có mái che, 15 triệu tệ có cả hồ bơi, sống ở đây rất thoải mái.
“Hai anh chị có hài lòng với căn biệt thự này không ạ?”
Sau khi đưa Lâm Hàn và Dương Lệ xem hết hai căn biệt thự, nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.
“Cũng ổn, bà xã thấy sao?”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nhìn Dương Lệ.
“Được ạ”, Dương Lệ cũng gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
“Ừ, vậy chúng ta đến Cục bất động sản làm thủ tục thôi”.
“Được!”
Lâm Hàn gật đầu, bảo Dương Lệ ở lại biệt thự nghỉ ngơi một lát trước, anh với người bán hàng sẽ đi xử lý chuyện giao dịch bất động sản.
Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục.
Sở dĩ anh mua hai căn biệt thự, thứ nhất đương nhiên là để Lâm Hàn và Dương Lệ ở.
Căn còn lại, Lâm Hàn định để Trần Nam và người của Tôn Hàn Các vào ở.
Hiện nay Tôn Hàn Các có 40 người, 20 người trong số đó đang canh giữ địa bàn trước kia của Tưởng Đào – khu Tê Hà.
Hai mươi người họ ở phòng tổng thống đó thì không đủ chỗ.
Vậy nên anh mua thêm một căn nữa, có thể để những người của Tôn Hàn Các đến sống.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy với Tôn Hàn Các, đặc biệt là Tiểu Bắc.
Ngô Xuyên đã gửi thông tin của Tiểu Bắc đến cho anh.
Tiểu Bắc là người phương Nam, Lâm Hàn quyết định sau khi giải quyết xong nhà họ Hoàng sẽ gửi tro cốt của Tiểu Bắc về quê nhà.
…
Năm giờ chiều, Lâm Hàn từ Cục bất động sản về biệt thự.
“Bà xã nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ về Hilton lấy hết hành lý của em đến, sau này chúng ta sẽ sống ở đây”, Lâm Hàn ngồi lên sofa rồi nói.
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
Reng reng reng…
Bỗng nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Triệu Nhã gọi tới.
“Cậu Lâm… mau đến cứu tôi với, tôi đang ở phòng số 302 quán ăn Trung Hoa… Người của bất động sản Thiên Hoà Kim Lăng đang ở đây ăn cơm với tôi… Nhưng họ muốn chuốc rượu tôi…”
Khi nói câu cuối cùng, anh còn nghe thấy tiếng nôn của Triệu Nhã.
“Bất động sản Thiên Hoà?”, mắt Lâm Hàn loé lên: “Cô gắng gượng một lát, tôi tới ngay”.
“Được…”
Lâm Hàn cúp máy rồi nói với Dương Lệ:
“Bã xã, anh có mấy việc phải ra ngoài một chút”.
“Vâng”.
Dương Lệ gật đầu, cô rất khéo léo, biết nếu không thực sự có việc thì Lâm Hàn sẽ không ra ngoài giờ này.
Sau khi ra khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Lâm Hàn đến quán ăn Trung Hoa.
Mấy ngày nay ngoài bận rộn chuyện của siêu thị Hoa Nhuận, Triệu Nhã còn phải điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 20 tỷ tệ của nhà họ Hồng.
Lâm Hàn đoán lần này Triệu Nhã đột nhiên cầu cứu, 80% có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.
Anh không nghĩ nhiều nữa, đi theo định vị về phía quán ăn Trung Hoa.
…
Quán ăn Trung Hoa là một nhà hàng cao cấp ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, phía trước nhà hàng có rất nhiều xe hơi từ trung cấp đến cao cấp, BMW, Mercesdez…, người ra người vào cũng đều ăn mặc sang trọng.
Lúc này, trong phòng VIP 302 quán ăn Trung Hoa.
Triệu Nhã ngồi trên bàn ăn, uống rượu say mèm, mặt đỏ bừng.
Cô ta mặc trang phục công sở màu đen, cúc áo sơ mi trắng bên trong đã bị mở ra khiến người khác nhìn thèm nhỏ dãi, hai mắt cô ta cực kỳ mông lung.
Xung quanh cô ta có bảy, tám người đàn ông đang ngồi, tất cả đều mặt vest, nhìn Triệu Nhã với ánh mắt thèm muốn.
Họ đều là người của bất động sản Thiên Hoà.
Ngồi đối diện Triệu Nhã là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt đầy mỡ, lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn ngực Triệu Nhã với vẻ háo sắc.
Người này tên là Chúc Đài, là ông chủ của bất động sản Thiên Hoà. Mà 10% ngành bất động sản Kim Lăng đều do ông ta nắm giữ.
“Cô Triệu có tửu lượng tốt lắm!”
Chúc Đài đứng lên, cầm ly rượu đặt trước mặt Triệu Nhã.
Trong ly chứa đầy rượu trắng.
“Cô đã uống liên tiếp mười ly rượu trắng rồi, chỉ cần cô có thể uống thêm năm ly nữa, tôi sẽ cho cô mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở tất cả các khu chung cư lớn nhỏ thuộc khu Tê Hà!”
Chúc Đài cười toe toét, nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Nhã.
“Chậc chậc chậc, Triệu Nhã đúng là rất tuyệt nha! Một cô gái mạnh mẽ trong công việc, không chịu thua, chinh phục được người phụ nữ thế này chắc chắn rất có cảm giác thành tựu!”
Trong đầu Chúc Đài đã hiện lên khung cảnh lát nữa Triệu Nhã uống say, ngã lên giường, mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
“Được… Ông chủ Chúc, nói lời phải giữ lấy lời, tôi uống!”
Triệu Nhã vén tóc ra sau tai, cầm ly rượu lên, cắn răng uống ừng ực…
Một ly rượu trắng đầy được cô ta uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ…”
Cô ta không thể kìm được ho khan, cổ họng và dạ dày nóng rát, đau đớn.
“Được!”
“Cô Triệu có tửu lượng cao quá!”
Những tên cấp dưới của Chúc Đài đều vỗ tay khen ngợi.
“Tiếp tục!”
Chúc Đài lại rót cho Triệu Nhã một ly rượu nữa.
“Tôi… dạ dày tôi khó chịu quá, nghỉ một lát được không?”
Triệu Nhã nhìn ly rượu trước mặt, dạ dày quặn lên, suýt nữa lại nôn ra.
“Không được! Vừa nãy tôi đã cho cô nôn một lần rồi, vậy nên dù bây giờ cô nghỉ cũng không được quá mười giây!”
Chúc Đài cười hì hì: “Tiếp tục uống! Còn bốn ly nữa, cô Triệu phải cố lên đó! Chỉ cần cô uống hết bốn ly này thì tôi sẽ ký hợp đồng cho mở rộng 200 chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở khu Tê Hà ngay lập tức!”
Triệu Nhã nhìn ly rượu mà lòng thấy uất ức.
Để mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận, cô đã xử lý xong hết các quy trình bên sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại lựa chọn vị trí cho chi nhánh.
Triệu Nhã rất tham vọng, kế hoạch của cô ta là tất cả các chung cư lớn nhỏ, đường phố, thậm chí mọi toà nhà ở Kim Lăng đều có siêu thị Hoa nhuận.
Muốn mở thêm chi nhánh siêu thị ở một vài nơi, chỉ trả tiền thuê nhà thôi là chưa đủ, còn phải có nhà!
Một số nhà đầu tư không dễ tính cho thuê mặt tiền căn nhà để làm siêu thị, chẳng hạn như Chúc Đài.
Ông ta nắm giữ 10% bất động sản ở Kim Lăng và quen hầu hết các ông chủ bất động sản lớn.
Chỉ cần một câu nói của ông ta, việc mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận sẽ trở nên dễ dàng.
Nhưng Chúc Đài lại gây khó dễ cho Triệu Nhã.
Nếu cô ta uống được liên tiếp 15 ly rượu trắng, như vậy việc thuê mặt bằng mở siêu thị sẽ thành công.
Nếu không uống được, vậy thì miễn bàn.