Chương 370: Lại nhận thêm một tấm huy chương
"Cục trưởng Ưng, đây là chuyện tôi nên làm thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Buôn bán ma túy là hành vi không thể tha thứ được. Tôi bắt gặp sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Tốt!"
Ưng Vệ Quốc gật đầu, càng thêm hài lòng về Lâm Hàn: "Xã hội bây giờ, rất hiếm những thanh niên có lòng nhiệt huyết như cậu, đa phần đều chỉ hờ hững không quan tâm, sống buông thả".
"Nếu như xã hội này có được nhiều người như cậu, đất nước chúng ta sẽ càng hòa bình yên ổn hơn".
"Tôi muốn biết gã đầu gà kia đã tàng trữ bao nhiêu ma túy", Lâm Hàn tò mò hỏi.
"Ngoài trên bàn làm việc ra, còn có 50kg nữa", Ưng Vệ Quốc mở miệng, đây cũng không phải bí mật không thể nói:
"Hơn nữa chúng tôi còn để chó nghiệp vụ đánh hơi sân trượt băng, phát hiện còn có một căn hầm bí mật, tàng trữ 500 kg ma túy!"
"Tất cả 800kg sao! Nhiều thế à!"
Lâm Hàn giật cả mình.
"Đúng vậy, 800kg!"
Ưng Vệ Quốc cảm khái: "Số ma túy này lên đến hàng tỷ đồng, nếu tuồn ra thị trường thì không biết sẽ làm hại bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát nữa".
"Vả lại, sau khi tra hỏi tên đầu gà kia, có rất nhiều hộp đêm và karaoke tại Kim Lăng cũng lén buôn bán ma túy. Và có hơn 400 công nhân viên chức cũng giao dịch ma túy với gã ta".
"Gã ta cũng chỉ là một tay sai, nguồn hàng của gã ta là từ các tổ chức vùng tam giác vàng ở Myanmar. Còn boss của gã ta ở Hoa Hạ là ai vẫn chưa điều tra được".
"Những đường dây buôn bán ma túy này mỗi lần giao dịch đều vô cùng bí mật, một khi đường dây bị đứt thì rất khó để lôi đầu ông trùm phía sau ra! Nhưng thiêu hủy 800kg ma túy này thì cũng đã cứu mạng được vô số gia đình rồi".
Lâm Hàn gật đầu, anh cũng ghét cay ghét đắng loại ma túy này.
"Đúng rồi cậu Lâm Hàn, tôi vừa lật lại hồ sơ của cậu trong tư liệu của chúng tôi, phát hiện cậu đã hỗ trợ cảnh sát bên phía thành phố Đông Hải phá được vụ án cho vay nặng lãi của thế lực ngầm là băng đảng của Hoàng Báo, và còn được trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố nữa".
Ưng Vệ Quốc lại khẽ mỉm cười: "Nhưng để đảm bảo an toàn cũng như phòng hờ bọn chúng trả thù, phía cảnh sát thành phố Đông Hải đã làm mờ khuôn mặt cậu, còn dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot trên mạng để công bố tin tức".
"Đúng vậy", Lâm Hàn cũng không mấy ngạc nhiên khi Ưng Vệ Quốc tra ra được chuyện này.
"Bình thường tôi cũng hay lướt xem video, nên biết Anh trai chạy Rolls-Royce hot trên mạng mang đến nhiều năng lượng tích cực này, Kim Lăng chúng tôi cũng cần một người nổi tiếng giống cậu vậy!"
Ưng Vệ Quốc cười nói tiếp: "Như thế mới xứng đáng với độ nổi tiếng trên internet chứ".
"Tôi tính như này, chúng tôi cũng giống như bên Đông Hải, tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho cậu. Đương nhiên, để bảo đảm an toàn cho cậu, chúng tôi sẽ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce".
"Như thế cũng sẽ lan truyền được năng lượng tích cực cho Kim Lăng của chúng tôi".
"Dù sao lần này đã phá được một vụ buôn ma túy số lượng rất lớn, một khi tuyên án, tuyệt đối sẽ gây chấn động dư luận. Nếu quần chúng nhân dân biết được chúng ta vẫn đang cố gắng cống hiến cho xã hội. Bọn họ sẽ càng cảm thấy đời sống của mình an toàn hơn, càng tín nhiệm chính phủ và cảnh sát hơn, thế nên nó mang ý nghĩa rất to lớn".
Sắc mặt Ưng Vệ Quốc trở nên nghiêm túc hẳn:
"Nhưng có điều cậu nên biết, bọn buôn ma túy sẽ không để yên, có lẽ những ông trùm vùng xám còn trả thù man rợ hơn rất nhiều, bọn họ sẽ tìm đến người thân và bạn bè của cậu, có khi lại còn nguy hiểm đến tính mạng đó, cậu có thể cân nhắc việc từ chối cái huy chương này".
"Mà đương nhiên là phía cảnh sát chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, cậu cảm thấy sao?"
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh trả lời: "Vậy cứ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce nhận đi".
"Được chứ!"
Ưng Vệ Quốc tỏ ra vui vẻ, ông ta đang lo Lâm Hàn vì sợ sẽ không đồng ý, vậy thì khó xử lắm.
Dù sao cái xã hội này vẫn cần những tấm gương sáng như Lâm Hàn, cần nguồn năng lượng tích cực như thế.
"Bây giờ chúng ta quay video luôn nhé, ngày mai cảnh sát khu Tê Hà chúng tôi sẽ mở họp báo với phóng viên, công bố tin tức này", Ưng Vệ Quốc lập tức nói.
"Được".
Lâm Hàn gật đầu.
Quá trình kế tiếp cũng khá đơn giản, Ưng Vệ Quốc trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho Lâm Hàn, rồi quay video lại chuẩn bị dùng để tuyên truyền.
Dĩ nhiên, suốt video cả người Lâm Hàn đều sẽ được gắn mosaic.
Sau khi hoàn thành toàn bộ những việc này, lúc Lâm Hàn rời khỏi sở cảnh sát cũng đã 11 giờ đêm.
Xe cộ ở thành phố Kim Lăng vẫn tấp nập qua lại, vô cùng ồn ào, làn gió nhẹ nhàng thổi qua người.
Trong tay Lâm Hàn đã có thêm một cái huy chương hình tròn màu vàng, hơi lành lạnh, trên đó viết: "Khen tặng công dân tốt thành phố Kim Lăng".
Anh bỏ huy chương vào túi, chuẩn bị lái xe về ngủ.
"Anh Hàn!"
Bốn người Tiểu Đông đã chờ từ lâu, vừa thấy Lâm Hàn ra thì lên tiếng chào:
"Anh Hàn, mấy người cảnh sát kia có gây khó dễ gì cho anh không?"
"Làm khó gì chứ", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Tôi làm chuyện tốt mà, còn mấy anh thì sao?"
"Chúng tôi cũng không sao, sau khi hỏi xong thì thả chúng tôi ngay, vả lại còn tuyên dương chúng tôi nữa", Tiểu Đông cười cười hắc hắc.
"Ừ, đi về trước đi!"
Lâm Hàn gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
GMC đang đỗ trước cửa sở cảnh sát.
"Cậu trai ơi, xin dừng bước!"
Bỗng có một giọng nói vang lên.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một người đàn ông trung niên đang chạy chậm về phía anh.
Người đàn ông này mặc vest, còn đeo một cái kính rất dày, trông như là thành phần tri thức.
Lâm Hàn biết ông ta, là Trần Minh Lượng ở gian phòng số 2 vừa nãy.
"Chào cậu, tôi...tôi tên là Trần Minh Lượng!"
Trần Minh Lượng liếc nhìn Lâm Hàn và bốn người vạm vỡ phía sau, có hơi e dè nặn ra nụ cười nói:
"Chuyện lần này thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, con trai tôi... Tôi cũng không biết làm sao nữa! Có thể cả đời này nó sẽ bị ma túy giày vò! Cậu là ân nhân cứu mạng của con trai tôi!"
Lời cảm kích này xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Hàn khẽ cau mày: "Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là phóng viên, ắt hẳn hiểu rất rõ về tác hại của ma túy mới phải chứ. Khi biết được con trai ông nghiện ngập, sao ông không báo cảnh sát mà còn dung túng cho nó hít?"
"Haiz, tôi đúng là đồ xấu xa mà!"
Trần Minh Lượng thở dài: "Lúc biết con trai tôi chơi ma túy, tôi cũng định báo cảnh sát, nhưng tên đầu gà kia uy hiếp tôi, nếu tôi báo cảnh sát gã ta sẽ giết cả nhà tôi! Trong tay gã ta có hàng trăm tên đàn em, tất cả đều là bọn vô cùng tàn bạo, tôi sợ nếu tôi báo cảnh sát thì cả nhà tôi sẽ gặp nguy hiểm thật!"
"Hơn nữa, con trai tôi nghiện ma túy cũng đã phạm pháp, lại cứ như bị điên, cả người nó run lẩy bẩy, vô cùng khó chịu và đau đớn, tôi không đành lòng nên chỉ có thể tiếp tục cúng tiền cho anh Công Kê để gã ta bán ma túy cho tôi".
"Nào ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, toàn bộ tài sản tích góp được đều bị đào sạch".
"Nếu như không có cậu ra tay, tôi...tôi thật sự không biết phải làm sao nữa!"
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, Trần Minh Lượng này tuy là người có ăn học nhưng lại vô cùng bảo thủ.
"Vậy con trai ông đâu rồi?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Đã bị cảnh sát đưa đến trung tâm cai nghiện rồi, tôi cũng đã bị cảnh sát khiển trách một trận", Trần Minh Lượng mặt đầy xấu hổ.
"Cậu trai à, cậu là người có ơn lớn của nhà tôi, tôi không biết làm sao để báo đáp cậu! Sau này có việc gì cần, cậu cứ nói với họ Trần tôi nhé, dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!"
Trần Minh Lượng lại bổ sung.
"Tôi không có gì cần ông giúp cả", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, chuẩn bị rời đi.
Trần Minh Lượng này bảo thủ vô năng, không có giá trị gì cả.
Phút chốc, ánh mắt Lâm Hàn lại chợt lóe, dường như nghĩ đến gì đó, anh dừng chân xoay lại:
"Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là tổng biên tập của nhật báo Kim Lăng à?"