"Hả? Vận chuyển mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng?"
La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói vậy bèn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cho rằng mình nghe nhầm.
Muốn vận chuyển một nhà xưởng bình thường thôi đã rất tốn sức và mất thời gian, càng không cần phải nói đến mấy cái nhà xưởng kia. Dù gì đó cũng là nơi sản xuất máy móc hạng nặng, có rất nhiều thiết bị lớn. Muốn di chuyển nó sẽ cực kỳ khó khăn, nếu làm được, e rằng cũng rất tốn.
Vừa mới chi một khoản tiền khổng lồ để mua lại mấy cái nhà xưởng ấy, kế tiếp còn cần phải có lượng lớn công nhân và nguồn vốn để sản xuất. Bây giờ, còn phải tốn một đống tiền để vận chuyển chúng ư?
"Anh Lâm, hình như nó không được thích hợp cho lắm? E rằng sẽ tốn rất nhiều, thật sự là không có lời", La Văn chần chờ nói.
Trong khoảng thời tiếp xúc với Lâm Hàn, La Văn cũng tin tưởng anh hơn. Nếu Lâm Hàn đã đưa ra quyết định, anh ta sẽ không nghi ngờ và dứt khoát đi thực hiện nó.
Nhưng lần này, La Văn thật sự không thể đồng ý nổi, anh ta cảm thấy nó quá qua loa.
Lâm Hàn hiểu nỗi lo lắng của La Văn, bình thường thì chắc chắn anh sẽ không vận chuyển mấy nhà xưởng kia đi. Bởi vì nó rất tốn và không có lời.
Nhưng vì là nhà họ Lâm nên mọi thứ lại không thành vấn đề.
Nhà họ Lâm không để ý đến số phí tổn đó cho lắm, so với lợi ích mà mấy nhà xưởng ấy mang lại trong tương lai thì chút tiền ấy chẳng đáng là bao cả.
Dù sao, thực lực của nhà họ Lâm cũng không ở cùng một đẳng cấp với những thế lực khác. Nếu nhà khác tiếp nhận mấy nhà xưởng kia, đương nhiên chủ yếu phải dựa vào sản xuất mang lại quả ngọt, để lấy lại vốn và kiếm lợi nhuận. Như vậy thì có lẽ sẽ không khiến cho La quốc chú ý, vì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Nhưng nhà họ Lâm lại khác, với bọn họ lợi nhuận do sản xuất mang lại từ mấy nhà xưởng ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cái mà họ thật sự quan tâm chính là nghiên cứu triệt để kỹ thuật của những máy móc kia. Đó mới là điều họ coi trọng.
Cũng vì thế, khỏi nghĩ cũng biết, lúc ấy người bên La quốc chắc chắn sẽ nghĩ cách chèn ép nhà họ Lâm. Dẫu sao, nhà họ Lâm làm thế sẽ đe dọa đến địa vị của họ trong ngành công nghiệp hạng nặng.
Bởi vậy, nhà họ Lâm mới phải tiêu tốn sức người và sức của để vận chuyển số máy móc kia tới một nơi an toàn, đảm bảo sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng Lâm Hàn cũng không tiện giải thích những điều này cho La Văn, nó đã thuộc phạm trù cơ mật vì dính líu tới nhà họ Lâm và kế hoạch về sau của nhà anh.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng mở miệng nói: "La Văn, anh không cần phải lo lắng cái đó. Tôi có suy nghĩ của mình, anh cứ phối hợp là được. Mọi thứ đã được sắp xếp xong, có lẽ đêm nay sẽ bắt đầu vận chuyển".
La Văn nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ lại nhanh như vậy, thế mà đêm nay đã bắt đầu vận chuyển. Phải biết rằng, hôm nay mới ký xong hợp đồng và tiếp nhận mấy nhà xưởng kia. Nói cách khác, trước đó Lâm Hàn đã quyết định vận chuyển những máy móc kia rồi.
La Văn ngẩn người, không biết nên nói gì. Có điều, anh ta cũng biết đây là chuyện đã được Lâm Hàn lên kế hoạch từ sớm. Vì vậy, La Văn cũng yên tâm hơn. Ít nhất, nó cho thấy đây không phải việc làm khi xúc động của Lâm Hàn, mà được dự tính từ trước.
La Văn do dự một lát rồi cũng bất lực, đành tin tưởng Lâm Hàn.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với anh", La Văn đáp.
Lâm Hàn gật đầu, lại dặn dò thêm vài điều rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tiếp tục đọc chồng tài liệu kia nhằm hiểu thêm về các sản nghiệp trong tay nhà họ Lâm, để tiện cho việc tiếp quản sau này.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh lại vang lên, Lâm Hàn nhìn thì thấy là Tiêu Nhã gọi tới.
"Có vẻ là đến lúc diễn ra hội nghị rồi", Lâm Hàn như nhớ ra gì đó, bắt máy.
"Lâm Hàn, còn một tuần nữa thì hội nghị quý tộc bên thành phố Thiên Kinh sẽ được tổ chức. Anh có thể bắt đầu chuẩn bị rồi", Tiêu Nhã đi thẳng vào vấn đề.
Giọng nói của cô ấy hết sức nghiêm túc, bởi vì hội nghị lần này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng dù là với Lâm Hàn hay Tiêu Nhã.
Dẫu sao, hội nghị quý tộc lần này sẽ phân chia lợi ích dưới tình huống mà cả hai nhà Chu - Khương lại tổn thất nặng nề. Đây quả thật là một cơ hội hiếm có với nhà họ Tiêu, nên đương nhiên Tiêu Nhã phải nắm chặt lấy nó.
Có điều, tình hình nhà họ Tiêu hiện nay cũng đang rất bấp bênh. Trong trận chiến với hai quý tộc lần này, nhà bọn họ cũng bị tổn thất nặng nề. Tuy vẫn tốt hơn hai nhà kia, nhưng lại chẳng tốt hơn là bao. Mà bên cạnh còn có một nhà họ Khổng không mất miếng thịt nào.
Ngay cả khi nhà họ Tiêu vẫn lành lặn, về thực lực cũng yếu hơn nhà họ Khổng một chút, càng đừng nói hiện giờ, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề như vậy.
Cũng vì thế, mục đích ban đầu của Tiêu Nhã chính là tranh thủ vớt được chút nước lèo từ hai nhà kia, nhưng với tiền đề là giữ vững được lợi ích vốn có của nhà mình. Nếu muốn nhiều hơn, thì cũng đành bó tay, đa số chắc chắn sẽ vào túi nhà họ Khổng.
Nhưng vài ngày trước, nhà họ Tiêu có đến Bắc Đông giúp Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn và Tiêu Nhã đã được chứng kiến thực lực của anh. Lúc này, cô ấy mới biết rằng mình vẫn quá xem nhẹ Lâm Hàn. Thực lực chân chính của anh thật sự rất đáng sợ.
Vốn dĩ, Tiêu Nhã và Lâm Hàn là đồng minh của nhau, quan hệ ngoài đời cũng rất tốt. Nên vì thế, Tiêu Nhã mới không không cam lòng với kế hoạch bảo thủ trước đó, mà muốn tranh thủ giành được nhiều lợi ích hơn trong hội nghị quý tộc lần này, đặc biệt là từ nhà họ Khổng. Dù sao, cô và anh cũng hoàn toàn có thực lực đó. Nhưng làm thế, sẽ có rủi ro nhất định. Nếu thất bại, có lẽ nhà họ Tiêu còn thảm hơn hai nhà Chu - Khương kia nữa. Có thể nói, lợi ích luôn đi đôi với nguy hiểm.
Vì thế mà hội nghị quý tộc lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nhà họ Tiêu. Nó liên quan đến sự phát triển trong tương lai và là cơ hội quyết định sống còn của nhà họ.
Nếu thành công, nhà họ Tiêu có thể bắt tay với Lâm Hàn, trở thành thế lực đứng đầu thành phố Thiên Kinh. Còn thất bại, bọn họ sẽ bị gạch tên khỏi giới quý tộc.
Lâm Hàn nghe thấy thế cũng không bất ngờ, quả thật là hội nghị quý tộc sắp được diễn ra.
Lần hội nghị này, tuy không cực kỳ quan trọng với Lâm Hàn, nhưng cũng khá trọng yếu. Nhà họ Lâm vẫn chưa có thế lực nào ở thành phố Thiên Kinh, đây là một cơ hội tốt mà anh cần phải nắm chắc.