Rất nhanh, Tiêu Nhã và người của nhà họ Tiêu đã dẫn đoàn thanh tra Hoa Hạ điều tra kỹ lưỡng từng ngõ ngách trong hầm.
Bản thân Lâm Hàn cũng khá nhàn rỗi, để cho đám cao thủ dưới trướng đi theo người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ bảo vệ không để xảy ra bất trắc là được.
Nếu không phải do cao thủ nhà họ Tiêu đã bị thương nặng nên mới cần nhờ đến cao thủ bên Lâm Hàn hỗ trợ, e rằng tối hôm qua anh đã chạy về Đông Hải gặp vợ mất rồi.
"Anh Hàn, ông Cát kia là người mà anh liên hệ sao? Sao tôi có cảm giác như ông ta rất thân với anh?", Ngô Xuyên đi cạnh nhỏ giọng hỏi.
Lâm Hàn bật cười nhưng vẫn không giải thích gì thêm.
Ông Cát này vốn là do bên quỹ đầu tư Nhân Phàm giới thiệu cho đám người Lý Minh làm quen, sau này Lâm Hàn mới quen biết ông ta.
Lúc ấy, thái độ của ông Cát đối với Lâm Hàn không gần không xa cũng bởi vì Lâm Hàn vẫn còn đang trong trận cá cược, nên ông ta không muốn ra mặt giúp đỡ anh.
Mà bây giờ, Lâm Hàn đã giành chiến thắng rồi, thậm chí sắp trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, ông Cát này dĩ nhiên phải hết mực kính trọng anh rồi.
Thật ra thì Lâm Hàn cũng khá ngạc nhiên, không ngờ trong đoàn thanh tra Hoa Hạ vẫn có người của nhà họ Lâm.
Nhưng lúc này Lâm Hàn cũng lười chạy đi xã giao với ông Cát, chỉ muốn nhanh cho xong chuyện để chạy về Đông Hải thôi.
Dù sao thì khi Lâm Hàn thừa kế nhà họ Lâm, trở thành gia chủ thì anh sẽ biết tất cả những người trong nhà thôi, vì hết thảy điều phải nghe theo lệnh của Lâm Hàn.
Mà Lâm Hàn cũng tin rằng, nếu ông Cát này là người của nhà họ Lâm, khi nhìn thấy Lâm Hàn có quen biết với Tiêu Nhã thì chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho nhà họ Tiêu, không những thế mà còn lách luật khéo léo để nhà họ Tiêu hưởng chút lợi.
Hầm mỏ của nhà họ Tiêu rất lớn, người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng từng chi tiết, sau đó còn hỏi thăm những công nhân bị thương, xem xét các chứng cứ về thuốc nổ và những thiết bị cơ khí, thoắt cái đã đến trưa.
Lúc này, đoàn thanh tra Hoa Hạ rốt cuộc cũng đã điều tra xong.
"Tình hình sơ bộ là thế, chuyện này cũng không hẳn liên quan đến nhà họ Tiêu, nhưng dù sao cũng có vô số công nhân thiệt mạng, chúng tôi sẽ có trách nhiệm với chuyện này", lúc này, Tiêu Nhã lên tiếng.
Ông Cát khẽ gật đầu, quay sang nhìn những người còn lại trong đoàn thanh tra Hoa Hạ, nói: "Chúng ta cần trao đổi lại rồi mới quyết định được".
Tiêu Nhã nghe vậy liền tránh sang một bên, nhưng vẫn có hơi không mấy yên lòng.
"Lâm Hàn, anh nghĩ những người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ quyết định thế nào? Ngay cả khi làm đúng theo trình tự luật pháp, hầm mỏ nhà họ Tiêu chúng tôi cũng phải tạm ngừng khai thác một thời gian mới có thể tái khởi công được, sau đó còn phải bồi thường thiệt hại cho các công nhân, sự phát triển của nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều vì chuyện này. Từ đó, cũng không thể bành trướng thế lực như hai nhà quý tộc nhà họ Chu và Khương dù họ đang chịu tổn thất nặng nề được", Tiêu Nhã có hơi lo lắng nói.
Lâm Hàn nghe vậy, nhưng chỉ cười nói: "Yên tâm đi, mặc dù đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ làm tròn chức trách, nhưng mặt khác cũng sẽ biết đong đo tính nhân đạo, họ sẽ cân nhắc về tình trạng thực tế của các người, chắc hẳn sẽ để lại cho nhà họ Tiêu một ít lợi gì đó không trái với nguyên tắc mấy".
Tiêu Nhã nghe vậy chợt ngẩn ra, cô ấy đã lăn lộn trong thương trường khá lâu, đương nhiên cũng hiểu được ẩn ý trong chuyện đó, lời Lâm Hàn nói lúc này vô cùng tự tin mà không phải chỉ suy đoán.
Nhìn Lâm Hàn một lúc, Tiêu Nhã nhất thời đoán được, quan hệ của Lâm Hàn và người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ không hẳn chỉ xã giao đơn giản như bề ngoài.
Đồng thời dù đang rất vui vì đây là một chuyện cực kỳ tốt với nhà họ Tiêu, nhưng Tiêu Nhã cũng khá ngạc nhiên, rốt cuộc Lâm Hàn là người thế nào, tại sao lại quen biết thân thiết với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ đến vậy?
Mà đoàn thanh tra này cũng không phải chỉ cần tốn chút tiền là có thể đút lót được.
Giống như nhà họ Chu kia, không biết đã phải tổn thất bao nhiêu vốn liếng mới có thể xây dựng được chút qua hệ với người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh.
Mà người của đoàn thanh tra Hoa Hạ và của đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh có thể nói là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt, nhà quý tộc thế lực nhất cũng chỉ có thể quen biết sơ sơ với người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh, nhưng Lâm Hàn lại rất thân thiết với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ?
Tiêu Nhã không hiểu nổi, nhưng rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao cô ấy và Lâm Hàn cũng không phải là kẻ thù nên đó là chuyện tốt với nhà họ Tiêu. Trái lại, bây giờ cô ấy và Lâm Hàn đã không thể đến với nhau được rồi, nhưng quan hệ trên mặt hợp tác đã được nhất chí, Lâm Hàn càng mạnh thì càng tốt cho cô ấy chứ sao.
Rất nhanh, bên đoàn thanh tra Hoa Hạ đã trao đổi xong, gọi Tiêu Nhã và các người trong ban lãnh đạo nhà họ Tiêu đến nói chuyện.
Ông Cát nhìn đám người Tiêu Nhã, cầm một bản tài liệu nói: "Lần này, nhà họ Tiêu đã gián tiếp làm thiệt hại về mạng sống rất nhiều các công nhân, mức độ ảnh hưởng thật sự quá lớn. Tuy nhiên, nguyên nhân chính không phải từ nhà họ Tiêu gây ra, và nhà họ Tiêu đã đảm bảo tất cả theo đúng luật pháp, nhưng vẫn cần có biện pháp đền bù và cải cách thích hợp. Sau khi trao đổi và xét theo tình hình thực tế, chúng tôi đã kết luận những yêu cầu sau: Phải bồi thường ngay theo hợp đồng cho hộ gia đình của công nhân thiệt mạng, phải chịu mọi chi phí y tế và bồi thường theo hợp đồng cho những công nhân bị thương nặng, vẫn phải bồi thường cho những trường hợp bị thương nhẹ hơn. Việc bồi thường cho những người bị thương nặng cần được hoàn thành trong vòng một tháng, và những người bị thương nhẹ cần được bồi thường trong vòng ba tháng. Ngoài ra, đáng lẽ sẽ buộc phải ngừng khai thác để chấn chỉnh, nhưng cân nhắc đến lợi nhuận của mỏ than đá nhà họ Tiêu tương đối lớn, sau khi ngừng khai thác cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nền kinh tế sản xuất của đất nước, việc đình chỉ khai thác được bãi bỏ, thay vào đó sẽ để lại người giám sát trong vòng ba tháng. Mặt khác, đối với cuộc khủng hoảng vừa rồi của ngành khai thác than đá nhà họ Tiêu, đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng những người gây ra sự việc lần này, mà nhà nước cũng sẽ có những hỗ trợ nhất định cho nhà họ Tiêu, cụ thể như sau..."
Tiêu Nhã và người trong ban lãnh đạo nhà họ Tiêu nghe xong thì lần lượt vui mừng.
Hết thảy quả thật công bằng liêm chính, bồi thường là chuyện mà bên nhà họ Tiêu nên làm, nhưng hầu hết đã cho nhà họ Tiêu một khoảng thời gian, nên nhờ đó nhà họ Tiêu sẽ dễ thở hơn về mặt thời gian rất nhiều, cũng sẽ không ảnh hưởng đến phát triển về sau.
Mà mỏ than nhà họ Tiêu cũng không bị đình chỉ hoạt động, dù có nói là sẽ cử người đến giám sát nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Dẫu sao thì cũng hoạt động chính quy, không có làm chuyện phạm pháp gì.
Sau cùng, phía nhà nước cũng có rất nhiều hỗ trợ, chỉ riêng khoản hỗ trợ kinh tế lần này đã gần bằng một nửa thiệt hại của nhà họ Tiêu, ngoài ra còn rất nhiều hỗ trợ khác. Đúc kết sau cùng, lần khủng hoảng này, nhà họ Tiêu không thiệt hại về kinh tế, còn về lâu dài lại kiếm được rất nhiều tiền.
Mà nhà họ Chu và nhà họ Khương lại tổn thất cực lớn, điều này đồng nghĩa với việc, trong tương lai nhà họ Tiêu có thể tranh giành càng nhiều lợi ích từ hai nhà quý tộc kia hơn. Chốt lại, ngoài trừ tổn thất về cao thủ tương đối nghiêm trọng, và cả những công nhân bị thiệt mạng thì những mặt khác nhà họ Tiêu đều được buff thêm rất nhiều máu.
"Sao thế? Mọi người có ý kiến gì về quyết định của chúng tôi à?", ông Cát nhìn đám người nhà họ Tiêu không nói lời nào, bèn lên tiếng hỏi.
"Không, không có gì ạ, vất vả cho các ông đến điều tra rồi, thật ngại quá, tôi bảo người đi đặt bàn ở nhà hàng rồi, chúng ta cũng ăn một bữa bình dân nhé?", Tiêu Nhã vội vàng nói.
"Không cần đâu, chúng tôi còn nhiều việc cần làm, văn bản phê duyệt sẽ sớm được gửi xuống và các giám sát viên sẽ đến vào chiều nay", ông Cát vừa nói, vừa dẫn đoàn thanh tra Hoa Hạ rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Hàn, ông Cát lại hơi cúi người bày tỏ sự kính trọng với gia chủ tương lai của nhà họ Lâm.