Chương 401: Đột biến!
Nghĩ như vậy, Triệu Tứ Hải cực kỳ vui mừng, rời khỏi Tuý Tiên Lâu.
Anh ta quyết định mua vài bộ quần áo đắt tiền để chuẩn bị ngày mai đến công ty Phùng Thạch làm việc.
…
Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn gọi điện cho Triệu Nhã, thông báo rằng vấn đề của chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận đã được giải quyết.
“Nhanh vậy sao?”
Đầu dây bên kia, Triệu Nhã rất kinh ngạc: “Cậu Lâm, anh giải quyết bằng cách nào vậy?”
Theo cô ta thấy, cho dù Lâm Hàn có tiền, có năng lực đi chăng nữa cũng không thể giải quyết vấn đề siêu thị Hoa Nhuận một cách nhanh chóng như vậy.
Phải biết là tất cả các ông trùm bất động sản ở Kim Lăng đều từ chối mở chi nhánh cho siêu thị Hoa Nhuận đó!
Thế nhưng chỉ trong một ngày, Lâm Hàn đã khiến những ông trùm kia rút lại quyết định của mình, tốc độ này quá nhanh!
“Cô không cần hỏi thêm về vấn đề này, làm tốt việc của cô thôi”, Lâm Hàn khẽ cười.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Triệu Nhã nói ngay.
Vấn đề đã được giải quyết nên những chuyện tiếp theo cũng dễ xử lý hơn, chỉ cần chọn xong địa điểm là có thể bắt đầu mua hàng, không lâu nữa sẽ có siêu thị Hoa Nhuận trên khắp thành phố Kim Lăng.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn về phòng cùng Dương Lệ, anh trò chuyện và xem tivi cùng cô cả chiều, hai người có một khoảng thời gian vô cùng ấm áp.
Đến tối, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông.
“Lâm Hàn… không hay rồi! Nhà họ Hồng đến rồi!”
Đầu bên kia, một giọng nữ mang theo nỗi sợ hãi tột độ vang lên.
Lâm Hàn vừa nghe liền nhận ra là người phụ nữ của Trần Nam, Vương Hiểu Dung.
“Trần Nam đâu?”, mắt Lâm Hàn loé lên, anh lập tức hỏi.
“Trần Nam bị bắt đi rồi, ở Hộp đêm Ức Nam, hình như nói rằng muốn ký hợp đồng gì đó…các người làm gì đấy? Thả tôi ra!”
Nói đến câu cuối cùng, Vương Hiểu Dung bỗng nhiên hét lên, sau đó là tiếng tắt máy “tút tút” vang lên.
“Nhà họ Hồng… ra tay trước để chiếm thế thượng phong đây mà!”
Lâm Hàn đảo mắt, anh lập tức phản ứng lại.
“Bà xã, anh ra ngoài một lát, có thể sẽ về muộn một chút”, Lâm Hàn đứng dậy mặc quần áo, anh lại nói:
“Em ở nhà đừng đi lung tung… Thôi, để anh cho người đưa em đến Hilton ở!”
Vẻ mặt Lâm Hàn nghiêm túc, nhà họ Hồng đột nhiên ra tay với Trần Nam, Lâm Hàn đoán chắc anh cũng là mục tiêu của họ.
Mà nhà họ Hồng biết Lâm Hàn sống ở đâu, vậy nên nơi này không an toàn.
“Ông xã…”
Dương Lệ mở to mắt nhìn Lâm Hàn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền biết đã xảy ra chuyện lớn, cô lập tức trở nên lo lắng. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Yên tâm đi, anh không sao”.
Lâm Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Dương Lệ, sau đó anh điều động hơn chục người của Tôn Hàn Các ở biệt thự bên cạnh sang, hộ tống Dương Lệ đến Hilton.
Còn anh thì lái xe đến Hộp đêm Ức Nam.
Đồng thời, người của Tôn Hàn Các đang ở Hilton cũng được Lâm Hàn điều đến Hộp đêm Ức Nam để giúp đỡ.
Trên đường đi, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi:
“Alo, Trần Minh Lượng, tôi là Lâm Hàn”.
“Thì ra là cậu Lâm!”, giọng nói cung kính của Trần Minh Lượng vang lên ngay sau đó.
“Video tôi bảo ông quay về thực trạng cuộc sống các công nhân ở nhà máy nhà họ Hồng, ông làm thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.
“Tôi đã biên tập xong rồi, một khi bài báo này được đăng lên chắc chắn sẽ gây nên náo động lớn. Nó sẽ dấy lên một làn sóng lớn ở Kim Lăng, thậm chí là cả Hoa Đông!”, Trần Minh Lượng cực kỳ hào hứng.
Trần Minh Lượng là tổng biên tập nhật báo Kim Lăng, ông ta rất kích động nếu được đăng tin tức nóng hổi thế này.
“Được, vậy đăng đi”, Lâm Hàn hờ hững bảo.
“Bây giờ sao?”, Trần Minh Lượng hỏi, lòng càng thêm kích động.
“Bây giờ”, Lâm Hàn trả lời: “Ngoài ra tôi sẽ gửi cho ông một vài bức ảnh nữa của Hồng Chính, ông ta bao nuôi bồ nhí ở ngoài, còn chuyện Hồng Lượng có con trai riêng nữa, những tin này đều tung ra hết đi!”
“Còn có những chuyện này nữa ư?”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Minh Lượng ngẩn người.
Nhà họ Hồng là một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông.
Các thành viên ban lãnh đạo của gia tộc đó đều có bí mật, tin tức này sẽ gây chấn động Thành Đô, không kém gì nhà máy bóc lột mồ hôi xương máu người lao động.
“Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi cho ông. Nếu có thể ông đừng coi đó là tin tức độc quyền, hãy chia sẻ với các phương tiện truyền thông, báo chí và trang web tin tức khác, đồng loạt tung tin”, cuối cùng Lâm Hàn nói.
“Cậu Lâm, tôi hiểu rồi!”
Trần Minh Lượng im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng nghiêm túc.
Ông ta biết hành động này của Lâm Hàn là đang nhắm vào nhà họ Hồng.
Nhiều công ty truyền thông cùng tung tin sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn, đả kích giáng vào nhà họ Hồng sẽ càng lớn hơn!
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn gửi những bức ảnh Vương Vũ bí mật chụp được cho Trần Minh Lượng.
Ngoài Hồng Chính ra, hôm nay Vương Vũ còn chụp được Hồng Lượng, con trai thứ ba của nhà họ Hồng có con trai riêng ở ngoài.
Đời sống riêng tư của ban lãnh đạo nhà họ Hồng tương đối hỗn loạn.
Công chúng rất thích những tin tức kiểu này.
Sau đó Lâm Hàn lại gọi cho Vương Vũ:
“Vương Vũ, anh dẫn người đến Hộp đêm Ức Nam ở quận Huyền Vũ đi, có việc cần anh làm”.
“Cậu Lâm, quận Huyền Vũ không phải địa bàn của tôi, tôi dẫn người đến…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngập ngừng của Vương Vũ.
“Sao, anh không muốn đến à?”, Lâm Hàn cau mày.
“Không, không! Cậu Lâm, tôi sẽ dẫn người tới ngay!”
Giọng Vương Vũ thay đổi, anh ta lập tức đáp lại.
Toàn thân anh ta toát mồ hôi lạnh, vừa nãy anh ta cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ đầu bên kia điện thoại khiến toàn thân anh ta run rẩy.
Điều quan trọng nhất là, tính mạng của cả gia đình anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn, anh ta không dám trái lệnh Lâm Hàn.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn tăng tốc lái xe đến Hộp đêm Ức Nam.
Mà lúc này, tại biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, nơi Lâm Hàn mới rời khỏi chưa đến mười phút.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Vài tiếng súng vang lên, đạn găm vào ổ khoá cửa chống trộm của biệt thự Lâm Hàn.
Sau đó một người đàn ông vạm vỡ cầm súng bước tới, đạp thật mạnh vào cửa!
Rầm!
Cánh cửa chống trộm bật mở, bảy tám tên đàn ông cao lớn lao vào.
Những tên này có thân hình cao lớn, hơi thở lạnh lùng, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng lục đen ngòm, họng súng rất dài, đã gắn ống giảm thanh.
Cót két, cót két…
Một người đàn ông trẻ tuổi đẩy xe lăn, chậm rãi đi vào biệt thự.
Toàn thân người này bị quấn trong băng gạc màu trắng, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, nhìn từ gương mặt này chính là Hồng Phong!
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy sát khí:
“Lâm Hàn đâu? Có tìm thấy thằng tay sai đó không? Tôi muốn trả thù, tôi muốn anh ta phải chết! Chết! Chết!”
“Còn vợ anh ta nữa, xinh đẹp như vậy, ông đây phải đưa cô ta lên giường rồi làm nhục cô ta, chơi chết cô ta!”
“Cậu chủ, trong biệt thự không có ai ạ!”
Một gã đàn ông vạm vỡ nhanh chân đi từ trên cầu thang xuống, kính cẩn nói.
“Không có ai? Fuck, đi đâu hết rồi?”
Hồng Phong sững sờ, rồi sau đó hét lớn: “Tìm cho tôi, không tìm được thì đập hết tivi, tủ lạnh, sofa, bàn ghế trong biệt thự đi!”
“Vâng!”
Mấy tên kia bắt đầu lục tung biệt thự.
Uỳnh!
Rầm!
Choang!
Những âm thanh khác nhau liên tục vang lên, tivi trong biệt thự bị ném xuống đất, bàn bị đập vỡ, lọ hoa cũng bị đẩy xuống đất… Không lâu sau, cả căn biệt thự trở nên cực kỳ bừa bãi.
“Cậu chủ, gầm giường, tủ, các ngóc ngách, những nơi có thể lục soát đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không thấy ai”, người đàn ông vừa nãy lại bước tới.
“Tên chân chó này cũng thật xảo quyệt, không ngờ đã chạy trước rồi!”
Hồng Phong bất ngờ, rồi lại chế nhạo: “Vậy thì chờ ở đây đi, anh ta không thể chạy trốn được! Toàn bộ quốc lộ, tỉnh lộ và đường cao tốc nối ra thế giới bên ngoài của Kim Lăng đều đã bị người ở hệ thống giao thông của nhà họ Hồng theo dõi 24/24! Chỉ cần phát hiện ra anh ta sẽ lập tức chặn lại!”
“Lâm Hàn, anh chạy không thoát đâu!”