Chương 374: Giết thêm lần nữa
"Cược đi!"
"Nhà cái mở rồi!”
“Trường Long! Lật bài!”
Tiếng la hét khắp sòng bạc.
…
Từng sấp tiền màu đỏ vứt lung tung trước mặt bọn họ.
Mấy cô gái cao ráo, ăn mặc gợi cảm đi đi lại lại bưng trà cho khách.
Bốn phía đều có vài tên xã hội đen có hình xăm dữ tợn đứng canh.
“Anh trai, chơi vài ván không? Khách hàng mới đổi thẻ đánh bạc sẽ có ưu đãi đấy!”
Một cô gái đi tới trước mặt Lâm Hàn cười tươi chào hỏi.
“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Tìm anh Tưởng?”
Cô gái chớp chớp mắt, cười nói: “Đi theo tôi”.
Nói xong, cô ta lắc mông đi về phía căn phòng bên cạnh sòng bạc.
Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông theo sau, cùng lúc đó Lâm Hàn cũng âm thầm gửi tin nhắn cho người của Tôn Hàn Các bên ngoài.
Đẩy cửa ra, cô gái nói:
“Anh Tưởng, có người tìm anh”.
Nói xong liền lui ra ngoài.
Lâm Hàn nhìn vào trong, căn phòng này rất lớn, bên trong còn đặt ba cái bàn đánh bạc.
Những xấp tiền màu đỏ chất đầy trên mặt bàn tựa như những ngọn núi nhỏ, người bình thường nếu như nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị doạ chết khiếp.
Tất cả đều là tiền mặt, Lâm Hàn tính sơ cũng đã có khoảng 100 triệu tệ.
Mà mỗi bàn đều có kế toán ngồi bên cạnh, ngón tay đếm tiền nhanh thoăn thoắt đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Một người đàn ông mặc vest tóc ngắn, gương mặt tròn, thân hình cao lớn ngồi vào bên cạnh, vắt chéo chân hút xì gà.
Chính là Tưởng Đào.
Lâm Hàn liếc qua đống tiền trên bàn rồi thu lại tầm mắt.
“Tới rồi à”.
Tưởng Đào nhìn Lâm Hàn, trong lòng kinh ngạc.
Nhiều tiền bày ở đây như vậy mà chàng trai trẻ này lại bình tĩnh đến mức đó, hắn ta thật không ngờ tới.
“Năng lực kìm chế rất tốt, số tiền này là một khoản lớn đối với cậu ta, nhưng sắc mặt cậu ta không hề có chút gợn sóng, là một nhân tài”, Tưởng Đào thầm tán thưởng, mở miệng nói:
“Đến đây đi!”
Hắn ta chỉ tay về phía trước, ở đó đã đặt mấy cái ghế từ trước.
Mấy người Lâm Hàn ngồi đối diện Tưởng Đào.
“Tối qua các cậu đã đồng ý tham gia với tôi, vậy thì chính là người của tôi”, Tưởng Đào dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi chỉ có một quy tắc, nghe lời tôi, làm việc theo lệnh của tôi là được”.
“Ở vùng xám khu Tê Hà này, địa vị của Tưởng Đào tôi cũng không thấp, sau lưng còn có nhà họ Hoàng hậu thuẫn. Vì thế, các người đừng bao giờ nghĩ tới việc phản bội, nếu không sẽ rất thảm đấy”.
Tưởng Đào nói qua loa nhưng mỗi câu mỗi chữ đều toả ra sát khí nồng nặc.
Loại trùm xã hội đen này, ít nói nhưng độc ác.
“Lâm Hàn, hôm qua cậu đã giải quyết đám người chơi ma túy và tên Công Kê kia, cậu còn nhớ chứ”, Tưởng Đào hỏi.
“Nhớ”, ánh mắt Lâm Hàn khẽ thay đổi, hờ hững nói.
“Nhớ thì tốt, nhiệm vụ đầu tiên của các cậu là tìm bọn chúng”, Tưởng Đào mở ngăn kéo tủ bên cạnh, bên trong lập tức xuất hiện từng túi từng túi bột màu trắng!
“Việc còn lại, chắc không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.
Tưởng Đào nhìn mấy túi bột màu trắng rồi lại nhìn Lâm Hàn, nở một nụ cười tàn nhẫn:
“Làm tốt việc này sẽ có thưởng lớn”.
Lâm Hàn khẽ nhíu mày, không ngờ Tưởng Đào này cũng buôn bán ma túy.
Hơn nữa hắn ta còn có ý bảo Lâm Hàn bán mớ bột trắng này cho những người đã chơi ma túy cũ ở chỗ tên Công Kê. Việc này khiến lòng Lâm Hàn không khỏi lạnh lẽo.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Hàn, Tưởng Đào cười lạnh:
“Thế lực nhà họ Hoàng đã có từ thời Dân Quốc, ông trùm lúc đó là Hoàng Kim Vinh. Mà Hoàng Kim Vinh cũng dựa vào việc buôn bán thuốc phiện để phát tài”.
“Vì vậy, dù thế lực tàn dư của nhà họ Hoàng đã đến Hoa Đông thì việc làm ăn này cũng không thể bỏ được. Thằng Công Kê đó không biết sống chết, động đến danh tiếng của nhà họ Hoàng cũng được, nhưng dám cướp việc làm ăn của nhà họ Hoàng chúng tôi thì đương nhiên phải trừng trị hắn!”
Lâm Hàn im lặng không lên tiếng.
Tưởng Đào lấy ra một khẩu súng đen ngòm từ trong bụng, cúi đầu mân mê trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:
“Các cậu đã đồng ý đi theo tôi thì phải biết rằng tôi kinh doanh thứ gì, mại dâm, cờ bạc, ma túy, cái gì cũng có”.
“Mấy túi bột này các cậu đưa cho bên tiêu thụ đi, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tiền”.
“Các cậu đã biết chúng tôi buôn bán cái gì rồi, cho nên nếu như từ chối, các cậu đương nhiên không cần sống trên đời này nữa, dù sao tôi cũng sợ pháp luật trừng trị”.
Nghe những lời này, thần kinh của mấy người Tiểu Đông liền căng thẳng.
Không ngờ Tưởng Đào này lại độc ác như vậy.
Hoặc là giúp hắn ta buôn bán ma túy, hoặc là chết.
Hơn nữa hắn ta cũng không nhiều lời với cậu, nếu đã đồng ý đi theo hắn ta, vậy thì phải làm việc thay hắn ta, dứt khoát nói hết chuyện làm ăn của mình cho bọn họ nghe.
Cùng lúc này.
Kim Lăng, trong một trạch viện.
Trạch viện này rất lớn, chim hót líu lo, không khí mát mẻ.
Một người đàn ông trung niên nằm trên xích đu thưởng thức trà.
Cả người gã ta mặc áo gió, làn da ngăm đen, từ trên xuống dưới tản ra sự nghiêm nghị khiến người khác không dám tới gần.
Chính là ông Hoàng, Hoàng Liệt!
“Trà Long Tỉnh Tây Hồ này hương thơm lan toả khắp miệng, rất tuyệt”.
Hoàng Liệt nhấp một ngụm trà, cầm điện thoại xem tin tức.
Tiêu đề trên Kim Lăng hôm nay, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng giúp cảnh sát thành phố phá một vụ án buôn bán ma túy!
“Anh trai chạy Rolls-Royce!”
Nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Hoàng Liệt trong khẽ biến đổi, toàn thân toát ra sát khí dày đặc, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của một người trẻ tuổi.
“Lâm Hàn… chưa chết?”
Ánh mắt Hoàng Liệt dao động: “Một phát súng đó của mình, vậy mà không giết được hắn? Hơn nữa, hắn còn tới Kim Lăng”.
“Địa vị của hắn ở vùng xám Đông Hải rất cao, Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều rất kính trọng hắn, cho nên tính cách tám phần phải là người có thù tất báo. Hắn đến Kim Lăng rất có khả năng là để gây phiền phức cho nhà họ Hoàng!”
Khoé miệng Hoàng Liệt vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Lâm Hàn đúng không, lần trước không giết được mày, mày không chịu ngoan ngoãn rụt cổ ở Đông Hải mà cứ tìm tới đây, không phải muốn chết thì là gì? Không những thế còn dám ló đầu trên tin tức, sợ sống lâu quá đây mà!”
“Nếu đã như vậy thì tao sẽ giết mày thêm lần nữa!”
Nói xong, Hoàng Liệt gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa thông thì không bao lâu, các ông trùm ở vùng xám Kim Lăng đều nhận được một tin tức.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ!”
Trên tin nhắn còn kèm theo bức ảnh của một chàng trai trẻ, chính là Lâm Hàn!
…
Sòng bạc ngầm quận Tê Hà.
“Suy nghĩ thế nào rồi, bán mớ một trắng này của tôi đi thì có thể ăn uống no say. Nếu như từ chối sẽ trở thành xác chết ngay lập tức”.
Tưởng Đào chờ đợi nhìn Lâm Hàn.
Ting!
Đột nhiên điện thoại của hắn ta kêu lên.
Tưởng Đào lấy ra xem, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Đây là lệnh do lãnh đạo nhà họ Hoàng, ông Hoàng đích thân ban xuống.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ…”
Tưởng Đào nhìn vào tấm ảnh trên màn hình, con ngươi bỗng nhiên co lại, sau đó lại nhìn Lâm Hàn.
Người trên bức hình giống Lâm Hàn y đúc.
Giờ khắc này, Tưởng Đào không chút do dự giơ súng lên chĩa về phía Lâm Hàn, bóp cò.
Đoàng!
“Giết hết mấy người này đi!”
Hắn ta đồng thời hét lên một tiếng.
Mấy tên xã hội đen đứng bảo vệ ở bốn phía đều đồng loạt rút súng!
Mà trong giây phút súng cúa Tưởng Đào giơ lên đó, Lâm Hàn đã hành động.
Khoảng cách ngắn như vậy, tay trái của Lâm Hàn như một tia chớp bắt lấy cánh tay của Tưởng Đào.