Chương 381: Cẩn thận lời ăn tiếng nói
“Haha, Nhã Thiến, vậy là cô không hiểu rồi”, người đàn ông bên cạnh cười lớn:
“Một tỷ tệ với nhà họ Hồng mà nói đúng là không nhiều. Nhưng Hồng Chính là một người có thủ đoạn kinh doanh rất đáng gờm, vay ngân hàng một tỷ có thể chia đều rất nhiều rủi ro trong tương lai”.
“Hơn nữa số tiền một tỷ tệ này có thể dùng để làm rất nhiều việc, chẳng hạn như đầu tư vào lĩnh vực khác, thậm chí là xây dựng nhà máy. Do đó, Hồng Chính hoàn toàn không cần phải bỏ ra một tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường, ông ta có thể sử dụng số tiền này vào việc khác”.
“Vì thế, ông ta mới đi vay”.
Tròng mắt Chu Nhã Thiến đảo quanh, lập tức hiểu ra.
Đây là kiểu làm ăn một công đôi việc.
Cho vay một tỷ tệ, ngân hàng thu lãi.
Hồng Chính càng có thêm dòng tiền để đầu tư vào các lĩnh vực khác, thậm chí là đầu tư bất động sản.
“Đúng là người phụ trách giới kinh doanh của nhà họ Hồng, thủ đoạn tuyệt vời”, Chu Nhã Thiến cảm thán.
“Ừm, chúng ta hãy mau chóng thu thập thông tin của các xí nghiệp nhà họ Hồng trong khu công nghiệp này rồi trình lên. Sau khi một tỷ tệ này được phê duyệt, chúng ta cũng có thể kiếm được chút tiền hoa hồng”, người đàn ông lại nói.
Khoản vay một tỷ tệ, đương nhiên phụ thuộc vào tư chất hoặc tài sản thế chấp.
Nhà họ Hồng là một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông, có đủ tư chất, hai người đến đây cũng chỉ để làm thủ tục vay mượn.
Sau khi xong hết thủ tục là sẽ được cho vay lấy lãi.
“Được!”
Hai người vừa nói vừa đi về phía khu công nghiệp.
…
“Cậu Lâm, khu công nghiệp phía Tây này là khu công nghiệp lớn nhất thành phố Kim Lăng, với tổng số 136 nhà máy”, Trần Minh Lượng vừa đi vừa nhìn các nhà máy cách đó không xa rồi nói:
“Mỗi năm phải nộp hàng trăm tỷ tệ tiền thuế cho chính phủ Kim Lăng, có hàng triệu công nhân đang sống ở đây”.
“Mà trong số 136 nhà máy này, có 72 nhà máy là của nhà họ Hồng, hoặc có cổ phần trong đó. Phần lớn là nhà máy sợi hoá học, nhà máy mạ điện, nhà máy sản xuất giấy…những nhà máy đó gây nên ô nhiễm tương đối cao”.
Trần Minh Lượng là tổng biên tập của nhật báo Kim Lăng, ông ta nắm rõ số liệu của khu công nghiệp trong lòng bàn tay.
“Điều kiện sống của công nhân ở đây thế nào?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Ặc, vấn đề này thì tôi không biết”.
Trần Minh Lượng gãi đầu: “Hồng Chính quản lý nhà máy dưới trướng cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài như chúng ta không được cho phép thì họ sẽ không cho vào”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi về phía khu công nghiệp.
…
“Hế?”
Tai Chu Nhã Thiến giật giật, cô ta nghe thấy tiếng bước chân, tò mò nhìn lại thì thấy phía sau có ba người đang đi tới.
Người đứng giữa là một thiếu niên, hai bên là hai người đàn ông trung niên.
“Lâm… Lâm Hàn!”
Nhìn thấy người thanh niên ở giữa, sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, hai mắt mở to, miệng há ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô ta không ngờ lại gặp Lâm Hàn ở đây.
Lâm Hàn cũng giật mình, anh cũng không ngờ mình sẽ gặp Chu Nhã Thiến.
Khi đến Kim Lăng, Dương Lệ đã nói với anh Chu Nhã Thiến cũng đã đến Kim Lăng, nhưng anh không ngờ lại gặp nhau ở đây.
“Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?”, Chu Nhã Thiến dừng bước, nhìn Lâm Hàn, rất bất ngờ và tò mò.
“Có việc”.
Lâm Hàn thờ ơ đáp, anh không có nhiều ấn tượng tốt với Chu Nhã Thiến, vậy nên anh cũng lười để ý đến cô ta.
“Có việc? Anh là tên cả ngày ở nhà ăn no chờ chết thì có thể có việc gì?”
Chu Nhã Thiến cười chế nhạo:
“Đây là khu công nghiệp, đến đây không phải là anh định vào nhà máy làm thuê đó chứ? Haha, không ngờ anh lại trở nên có chí cầu tiến rồi!”
Vẻ mặt cô ta đầy mỉa mai: “Không phải anh làm shipper ở Đông Hải à? Sao lại đến nhà máy làm việc? Lâm Hàn, tôi nói với anh nhé, anh làm nghề gì cũng phải kiên trì, chứ không phải làm được vài ba ngày là thôi, anh sẽ không có được thành tựu gì đâu!”
“Anh đâu được như tôi, có sẵn năng lực, dù ở đâu cũng có thể tìm được công việc tốt. Ví dụ như bây giờ, tôi đang làm việc cho một ngân hàng”.
“Nói xong chưa?”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến: “Nói xong thì tránh ra, đừng cản đường tôi”.
“Làm gì mà vội thế, vội đến nhà máy báo danh à?”
Chu Nhã Thiến vẫn chắn trước mặt Lâm Hàn: “Lâm Hàn, nói thế nào thì Tiểu Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, quản lý những dự án lớn hàng chục tỷ tệ. Nếu để các chủ đầu tư và đối tác xung quanh biết chồng cô ấy làm việc trong nhà máy, chắc sẽ cười chết mất!”
“Đúng rồi Lâm Hàn, tôi nhớ đến một chuyện”, Chu Nhã Thiến lại đảo mắt:
“Kim Lăng có một đại gia tên giống anh, cũng là Lâm Hàn, anh ấy có hàng chục tỷ tệ tiền gửi trong ngân hàng Thiên Thuỵ chúng tôi. Haiz, đúng là một cái tên hai số phận mà”.
“Người như anh, chỉ có thể sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội cả đời thôi!”
Khi nói câu này, vẻ mặt cô ta đầy chế nhạo.
Thấy Lâm Hàn vào nhà máy làm việc, Chu Nhã Thiến rất vui:
“Nhã Thiến, chú ý lời ăn tiếng nói của mình!”
Người đàn ông bên cạnh cô ta bỗng lên tiếng.
“Cẩn thận lời nói? Giám đốc, tại sao phải thế?”, Chu Nhã Thiến sửng sốt.
“Người bên cạnh Lâm Hàn là người có máu mặt nổi tiếng ở Kim Lăng chúng ta!”, giám đốc nhìn vào Trần Nam, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Người có máu mặt? Giám đốc, anh không nhìn nhầm chứ? Có câu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, Lâm Hàn là người dưới đáy xã hội, 80% người bên cạnh anh ta đều là người cùng tầng lớp”, Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt.
“Sao tôi có thể nhận nhầm chứ? Mấy ngày vừa rồi cô không xem tin tức à?”
Giám đốc nghiêm túc nói: “Đó là Trần Nam, người đã mua 45% cổ phần nhà máy nhà họ Hồng với giá 9 tỷ tệ! Mà trong bức ảnh thời sự, Lâm Hàn ngồi cạnh Trần Nam!”
“Có chuyện này ư?”
Chu Nhã Thiến trừng mắt, chết lặng.
“Vậy Lâm Hàn ôm được đùi đại gia à?”, Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, âm thầm có chút ghen tỵ:
“Trần Nam một lần chi luôn 9 tỷ tệ, chắc chắn là đại gia rồi. Trên bức ảnh thời sự, Lâm Hàn có thể ngồi cạnh Trần Nam, hẳn là được anh ta coi trọng lắm!”
Chu Nhã Thiến hâm mộ, ghen tỵ, cô ta không ngờ Lâm Hàn lại có ngày trở mình.
Trần Nam có thể một lần bỏ ra 9 tỷ tệ, vậy khối tài sản của anh ta có thể lên đến hàng trăm tỷ.
Anh ta là đối tượng được các ngân hàng săn đón, muốn kéo anh ta đến gửi tiền ở ngân hàng mình.
Mà giờ phút này, giám đốc đã đi tới trước mặt Trần Nam, cười xoà nói:
“Anh Trần, xin tự giới thiệu, tôi họ Vương, là giám đốc tín dụng chi nhánh Kim Lăng của ngân hàng Thiên Thuỵ. Ngân hàng chúng tôi hoan nghênh anh tới để kinh doanh tiền gửi. Có rất nhiều ưu đãi, đảm bảo khiến anh hài lòng!”
Vừa nói giám đốc vừa cung kính đưa danh thiếp cho Trần Nam.
“Ừ, tôi biết rồi”.
Trần Nam nhận lấy danh thiếp, thản nhiên hỏi: “Ban ngày mà các anh tới khu công nghiệp có việc gì vậy?”
“Nhà họ Hồng vay ngân hàng chúng tôi 1 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường. Chúng tôi đến đây để chụp ảnh rồi làm thủ tục”, giám đốc mỉm cười đáp.
“1 tỷ tệ?”, mắt Lâm Hàn loé lên, anh hỏi: “Không phải nhà họ Hồng đầu tư hơn 10 tỷ để mua thiết bị bảo vệ môi trường à? Sao lại thành 1 tỷ?”
“Lâm Hàn, giám đốc chúng tôi đang nói chuyện với anh Trần, ở đây có chỗ cho anh nói à?”, Chu Nhã Thiến cau mày, lạnh lùng nói.