Chương 543: Liên lạc với Dương Lệ
“Cậu Vương, chuyện… chuyện này không thể trách chúng tôi!”
Người đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất lúc này vô cùng buồn bực, vốn tưởng là chuyện đơn giản nhưng lại là khó khăn.
Ngay lập tức gã đàn ông nhanh chóng nói cho cậu Vương biết chuyện vừa xảy ra.
Vương Vĩnh ở đầu dây bên kia nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ lạ, anh ta cúp máy.
Sinh ra trong thế gia nhà họ Vương, đương nhiên anh ta biết rõ có một số cao thủ được huấn luyện đặc biệt, đánh nhau rất giỏi, một mình đấu với hơn mười người không thành vấn đề.
Hiển nhiên Lâm Hàn là loại người này.
“Xem ra Lâm Hàn này không phải người bình thường, không đơn giản như vẻ bề ngoài”, Vương Vĩnh lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ về thân phận của Lâm Hàn.
Sau đó Vương Vĩnh lập tức điều người trong gia tộc đi điều tra thân phận Lâm Hàn.
“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc anh là ai!”
Vẻ mặt Vương Vĩnh vặn vẹo.
Cùng lúc này, Lâm Hàn ở bên kia lại chẳng coi những người Vương Vĩnh phái tới ra gì, anh vẫn về khách sạn như không có chuyện gì.
Vừa về đến khách sạn, điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Là Lý Minh của livestream Sa Ngư gọi đến, Lâm Hàn nhấn nút nghe.
“Có chuyện gì không?” Lâm Hàn hỏi.
Lý Minh đáp: “Cậu Lâm, ba công ty của chúng tôi là livestream Sa Ngư, bất động sản và siêu thị Hoa Nhuận đã làm theo lời dặn dò của cậu. Sau khi trở về từ hội nghị thượng đỉnh, việc đầu tiên là đến quỹ đầu tư Nhân Phàm, cố gắng hợp tác đầu tư với người bên đó sớm nhất có thể, nhưng gặp phải một số rắc rối…”
Nghe lời giải thích cặn kẽ của Lý Minh, Lâm Hàn cũng đoán được đại khái tình hình.
Trước đây khi còn ở Cảng Đảo, Lâm Hàn đã nói trước với ba công ty để họ về đến Đông Hải lập tức đi tìm người của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Xét cho cùng kế hoạch kia của quỹ đầu tư Nhân Phàm, mặc dù chỉ cần có điều kiện là sẽ hỗ trợ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nhưng dù quỹ đầu tư Nhân Phàm có nhiều tiền hơn nữa, cũng chưa chắc đã đủ để đầu tư hợp tác cùng tất cả các công ty có tư cách, chắc chắn sẽ chú trọng đến thứ tự trước sau.
Liên hệ càng sớm càng tốt chắc chắn là cách tốt nhất để ba công ty có được đầu tư và thu được nhiều khoản đầu tư nhất có thể, từ đó tiến hành hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Ba người Lý Minh làm theo chỉ dẫn của Lâm Hàn, nhưng lại gặp một số vấn đề rắc rối trong việc liên lạc với quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Rắc rối chủ yếu đến từ sự cản trở của các công ty và tập đoàn thành viên chính của Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, đến nỗi bây giờ cả ba người Lý Minh vẫn chưa được gặp bất kỳ người nào có tiếng nói trong quỹ đầu tư Nhân Phàm.
“Cậu Lâm, tình hình đại khái là như thế. Vừa nãy tôi đã bàn bạc với ông chủ Phùng của công ty bất động sản và người phụ trách siêu thị Hoa Nhuận, nhưng nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào hợp lý, tôi chỉ đành gọi hỏi cậu”, Lý Minh lại nói tiếp. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn làm phiền Lâm Hàn vì chuyện này. Dù sao ba người họ đều là người phụ trách công ty, không thể không làm được gì, chuyện gì cũng tìm đến Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng hiểu nổi khổ của ba người họ nên không trách móc.
Nếu là công ty khác, có lẽ ba người Lý Minh vẫn có cách, nhưng người có thể tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương với tư cách thành viên chính, phía sau đều có công ty lớn, tập đoàn lớn. Ba người Lý Minh làm sao có thể đối phó, không gặp được người của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là điều bình thường.
“Không sao, chuyện này tôi không trách mọi người, các anh không cần liên lạc với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa, tôi sẽ giải quyết. Ba công ty các anh chuẩn bị đi”, Lâm Hàn trả lời.
Lý Minh nghe xong câu này, trong lòng lập tức nhẹ nhõm. Lâm Hàn chưa bao giờ nói khoác, nếu anh đã hứa thì có thể giải quyết, chắc chắn anh sẽ giải quyết, họ không cần lo lắng.
“Được rồi cậu Lâm, tôi hiểu rồi, ba công ty chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn không khiến cậu thất vọng!”, Lý Minh đảm bảo.
Tiếp theo đó, Lâm Hàn lại tìm hiểu sơ qua tình hình gần đây của ba công ty, sau đó mới cúp máy.
Qua chuyện cá cược với Dương Tiêu lần này, Lâm Hàn nhận ra tầm quan trọng về thế lực của mình.
Với tình hình hiện tại, Lâm Hàn không thể dựa vào thế lực và mạng lưới quan hệ rộng lớn của nhà họ Lâm, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nếu lúc trước bỏ ra nhiều công sức để bồi đắp thế lực của mình lớn mạnh hơn thì hiện tại Lâm Hàn đâu cần phải cầu xin sự giúp đỡ, còn phải tiếp cận Tiêu Nhã, cố ý lấy lòng cô ấy, mượn thế lực nhà họ Tiêu để giải quyết vấn đề này.
Ở một nơi khác, trong một phòng VIP nào đó của khách sạn, Lâm Hàn cúp máy.
“Thế nào rồi?”
Phùng Thạch ở bên cạnh vội vàng bước tới, cực kỳ quan tâm hỏi han.
“Yên tâm đi, cậu Lâm có cách, cậu ấy bảo chúng ta đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được, cậu ấy sẽ giải quyết chuyện bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm”, Lý Minh cười đáp.
Hai người Phùng Thạch nghe xong lập tức thả lỏng, có lời này của Lâm Hàn, họ không cần lo lắng nữa.
Về phần chuẩn bị nội bộ công ty, trên thực tế sau khi ba người Lý Minh từ Cảng Đảo về đã bắt đầu chuẩn bị, bây giờ chỉ cần chú ý chi tiết là được, không cần quá lo lắng.
Sau đó ba người họ bắt đầu ăn cơm.
Ở bên kia, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Lý Minh thì lập tức gọi cho Dương Lệ.
“Ông xã, gần đây anh sao rồi? Có mệt không?”
Cuộc gọi vừa kết nối, Dương Lệ đã quan tâm hỏi han. Lần này Lâm Hàn đột nhiên có chuyện quan trọng phải đi, cô cũng không hiểu là có chuyện gì. Mặc dù muốn giúp đỡ nhưng Dương Lệ cũng biết, trước mắt cô không giúp được gì cho anh, vì vậy điều duy nhất cô có thể làm là không gây thêm rắc rối cho anh.
Mà khoảng thời gian này, để không làm phiền Lâm Hàn, Dương Lệ không hề chủ động gọi cho anh, để anh có thể chuyên tâm giải quyết chuyện lần này.
Sau vài ngày chờ đợi, Lâm Hàn cũng không chủ động gọi cho cô khiến cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, bây giờ nhận được cuộc gọi từ anh, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
Nghe thấy những câu hỏi quan tâm của Dương Lệ, Lâm Hàn cảm thấy ấm áp, anh trả lời:
“Đừng lo lắng, mọi chuyện bên anh vẫn ổn, không có chuyện gì lớn, chỉ là sẽ mất một thời gian mới về được”.
Dương Lệ nghe vậy đương nhiên hiểu Lâm Hàn không muốn cô lo lắng. Sống với anh lâu như vậy, đương nhiên cô có thể cảm nhận được chuyện lần này rất không bình thường, vì cô rất ít khi thấy anh cẩn trọng và nghiêm túc như lần này.
Tuy hiểu nhưng Dương Lệ cũng không nói thẳng ra, cô gật đầu bảo: “Vậy thì tốt, không sao, anh cứ làm việc đi, khi nào xong việc thì về”.
Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ bắt đầu nói những chuyện cuộc sống hàng ngày.
Ở một nơi khác, trong một phòng VIP nào đó của khách sạn, Lâm Hàn cúp máy.
“Thế nào rồi?”
Phùng Thạch ở bên cạnh vội vàng bước tới, cực kỳ quan tâm hỏi han.
“Yên tâm đi, cậu Lâm có cách, cậu ấy bảo chúng ta đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được, cậu ấy sẽ giải quyết chuyện bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm”, Lý Minh cười đáp.
Hai người Phùng Thạch nghe xong lập tức thả lỏng, có lời này của Lâm Hàn, họ không cần lo lắng nữa.
Về phần chuẩn bị nội bộ công ty, trên thực tế sau khi ba người Lý Minh từ Cảng Đảo về đã bắt đầu chuẩn bị, bây giờ chỉ cần chú ý chi tiết là được, không cần quá lo lắng.
Sau đó ba người họ bắt đầu ăn cơm.
Ở bên kia, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Lý Minh thì lập tức gọi cho Dương Lệ.
“Ông xã, gần đây anh sao rồi? Có mệt không?”
Cuộc gọi vừa kết nối, Dương Lệ đã quan tâm hỏi han. Lần này Lâm Hàn đột nhiên có chuyện quan trọng phải đi, cô cũng không hiểu là có chuyện gì. Mặc dù muốn giúp đỡ nhưng Dương Lệ cũng biết, trước mắt cô không giúp được gì cho anh, vì vậy điều duy nhất cô có thể làm là không gây thêm rắc rối cho anh.
Mà khoảng thời gian này, để không làm phiền Lâm Hàn, Dương Lệ không hề chủ động gọi cho anh, để anh có thể chuyên tâm giải quyết chuyện lần này.
Sau vài ngày chờ đợi, Lâm Hàn cũng không chủ động gọi cho cô khiến cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, bây giờ nhận được cuộc gọi từ anh, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
Nghe thấy những câu hỏi quan tâm của Dương Lệ, Lâm Hàn cảm thấy ấm áp, anh trả lời:
“Đừng lo lắng, mọi chuyện bên anh vẫn ổn, không có chuyện gì lớn, chỉ là sẽ mất một thời gian mới về được”.
Dương Lệ nghe vậy đương nhiên hiểu Lâm Hàn không muốn cô lo lắng. Sống với anh lâu như vậy, đương nhiên cô có thể cảm nhận được chuyện lần này rất không bình thường, vì cô rất ít khi thấy anh cẩn trọng và nghiêm túc như lần này.
Tuy hiểu nhưng Dương Lệ cũng không nói thẳng ra, cô gật đầu bảo: “Vậy thì tốt, không sao, anh cứ làm việc đi, khi nào xong việc thì về”.
Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ bắt đầu nói những chuyện cuộc sống hàng ngày.
Nói về tình hình gần đầy, Dương Lệ không nhịn được phàn nàn với Lâm Hàn về những rắc rối trong công việc gần đây của cô.
Say khi Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương kết thúc, hàng loạt công ty lớn bé đổ xô đến. Dương Lệ là người phụ trách, áp lực công việc không cần nói cũng biết, cô cần phải tìm ra những công ty có tiềm năng trong số rất nhiều công ty lớn bé này. Khối lượng công việc không chỉ lớn mà còn cực kỳ rắc rối, cần giải quyết rất nhiều việc.
Lâm Hàn nghe xong thì an ủi một hồi, anh nghĩ vừa hay có thể nhân cơ hội này đề cập đến ba công ty livestream Sa Ngư, một là có thể giúp công ty dưới tay mình phát triển lớn mạnh hơn. Hai là nền tảng của cả ba công ty vốn rất tốt, có thể giúp Dương Lệ ở một mức độ nhất định nào đó, cả hai bên đều có lợi.