Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372: Tin hot ở Kim Lăng

Dương Khiết cười hì hì: "Nhưng mà chị Tần Liên cũng kín miệng thật, em hỏi chị ấy làm sao quen biết anh nhưng chị ấy không chịu nói, chỉ toàn nói chuyện livestream với em thôi".

Nói tới đây, Dương Khiết bĩu môi, dường như có chút bất mãn.

Nghe những lời này, Tần Liên chỉ lắc đầu bất lực.

Cô ấy là một cô gái điềm đạm, lý trí, biết suy nghĩ trước sau.

Việc kí hợp đồng với Lâm Hàn hay anh là ông chủ của nền tảng livestream Sa Ngư... Không có sự đồng ý của Lâm Hàn, cô ấy nhất định sẽ không nói ra.

Suy cho cùng thì cả giới livestream này đều không biết người đứng sau app livestream Sa Ngư là ai, rõ ràng Lâm Hàn cố tình giấu giếm, không muốn cho người khác biết.

Nếu Lâm Hàn đã muốn giấu, vậy thì Tần Liên đương nhiên phải biết giữ mồm giữ miệng.

Cô ấy có trái tim nhạy cảm, rất biết cách quan sát đoán ý của người khác.

Lâm Hàn mỉm cười: "Tần Liên đã không nói thì em cũng đừng hỏi nữa, nhanh đi ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm".

"Được thôi! Đi ngủ đây!"

Dương Khiết vốn là người vô tư nên không hề để ý những chuyện này, lập tức trở về phòng ngủ.

Tần Liên chào tạm biệt khán giả xong cũng nhanh chóng đi ngủ.

"Ngày mai đi tới chỗ của Tưởng Đào, nếu chỉ mang theo 4 người Tiểu Đông có lẽ không đủ, vẫn nên điều người bên Tôn Hàn Các sang thì hơn".

Trở về phòng, Lâm Hàn thầm nghĩ.

Anh hiểu đạo lý kiến có thể cắn chết voi người càng đông thì sức càng lớn, cho dù thân thủ của bản thân không tồi nhưng nếu bị bắn 10 mấy phát súng thì mình trần da thịt thế này, chết dễ như trở bàn tay.

Nghĩ như vậy, Lâm Hàn liền gọi điện cho Ngô Xuyên điều người của Tôn Hàn Các đến trong đêm.

Ngô Xuyên đồng ý, thông báo với Lâm Hàn sẽ lập tức sắp xếp người tới.

Làm xong mọi thứ Lâm Hàn mới yên tâm đi ngủ.

7h sáng, Lâm Hàn thức dậy, ăn sáng.

Dương Khiết đã dậy rồi, Tần Liên vì hôm qua ngủ hơi muộn nên vẫn còn đang ngủ.

"Ồ, Tiểu Khiết, dậy sớm vậy!"

Lâm Hàn đến phòng khách liền nhìn thấy Dương Khiết đang ở đó uống sữa ăn bánh mì.

"Ừm! Mới sáng sớm đã bị điện thoại của anh rể cả đánh thức".

Dương Khiết xoa đôi mắt vẫn còn lim dim, có chút bất mãn.

"Điện thoại của Triệu Tứ Hải? Anh ta tìm em làm gì?"

Lâm Hàn ngồi cạnh Dương Khiết, uống một ngụm sữa nóng đã được chuẩn bị từ trước.

"Chắc muốn mượn tiền".

Dương Khiết bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi anh rể cả phá sản, căn bản đã không còn bao nhiêu tiền. Mặc dù có quen biết với một số ông chủ ở Kim Lăng nhưng bởi vì không có tiền nên cũng không được người ta để mắt, bây giờ anh rể cả rất thiếu tiền".

"Anh ta muốn mượn bao nhiêu?", Lâm Hàn hỏi.

"600 ngàn tệ".

Dương Khiết bất lực: "Cả nhà anh rể cả tính lấy hết tiền của em hay gì, tháng trước em nhận lương livestream được hơn 500 ngàn, cộng thêm tiền bình thường em tiết kiệm được, vừa đúng 600 ngàn tệ".

"Vừa mở miệng liền mượn 600 ngàn".

Lâm Hàn lắc đầu, Triệu Tứ Hải này mượn tiền cũng ác thật.

"Vậy em cho mượn chưa?", Lâm Hàn hỏi.

“Em vẫn đang do dự", Dương Khiết trề môi: "Dù sao bây giờ cuộc sống của anh rể cả đang gặp khó khăn, giúp đỡ một chút cũng là chuyện nên làm. Anh ta mượn mấy ngàn tệ thì em không nói làm gì, đằng này đùng một cái mượn 600 ngàn tệ, quả thật em có chút không nỡ".

"Nhưng người một nhà mà, nếu không cho mượn em lại cảm thấy không ổn".

"Em nghe chị hai nói trước kia chị ấy cũng đã từng giúp đỡ gia đình anh rể cả nhưng đổi lại chỉ là sự khinh thường, cho gia đình bọn họ mượn tiền hoá ra lại thành giúp đỡ kẻ thù".

Lâm Hàn gật đầu, lúc gia đình Triệu Tứ Hải vừa gây dựng sự nghiệp Dương Lệ thường xuyên giúp đỡ bọn họ, đến nỗi xe buýt cũng không dám đi. Cuối cùng đợi đến khi bọn họ ăn nên làm ra, thứ nhận lại được là sự khinh thường cùng giễu cợt.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên reo lên.

"Là điện thoại của anh rể cả".

Dương Khiết nhìn số điện thoại, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi: "Phải làm sao đây, anh rể hai, có nên bắt máy hay không, đoán chừng lại muốn mượn tiền của em đấy".

"Để anh nghe", Lâm Hàn cầm điện thoại lên.

"Được", Dương Khiết gật đầu. Loại chuyện khó xử như thế này cô cũng không biết phải xử lý thế nào.

"Alo, Dương Khiết, nói sao nhỉ, em nhanh cho anh mượn 600 ngàn tệ đó đi. Một streamer như em bình thường cũng đâu có chỗ nào để tiêu tiền, tiền ở chỗ em cũng chỉ để yên đó thôi, chi bằng cho anh mượn", giọng Triệu Tứ Hải truyền tới.

"Em yên tâm, trong vòng một năm anh sẽ trả số tiền này lại cho em".

"Không cho mượn, muốn mượn tìm người khác mà mượn".

Lâm Hàn lạnh nhạt nói, nói xong liền cúp máy.

"Xong rồi! Anh thay em từ chối rồi đó", Lâm Hàn trả điện thoại lại cho Dương Khiết.

"Vẫn là anh rể hai giỏi, em rất sợ từ chối người khác, sợ người khác tức giận", Dương Khiết cười hihi lên tiếng.

"Có lần này rồi, nếu anh ta còn gọi tới mượn tiền thì em cứ thẳng thừng từ chối", Lâm Hàn nói.

Ân tình nặng bao nhiêu, thù hận nhiều bấy nhiêu, Lâm Hàn quá hiểu bộ mặt xấu xa của nhà Triệu Tứ Hải.

Nếu như lần này cho bọn họ mượn tiền thì chắc chắn sẽ có lần sau, vả lại thu nhập của Dương Khiết cũng không ít, nói không chừng mỗi tháng đều phải cho mượn tiền ấy chứ.

Lỡ một ngày nào đó không cho mượn tiền nữa, nhà Triệu Tứ Hải nhất định sẽ hận Dương Khiết như Lâm Hàn và Dương Lệ bây giờ.

Nếu đã như vây, chẳng thà thẳng thắn không cho mượn.

"Ừm, lần sau anh rể cả gọi tới em sẽ làm vậy", Dương Khiết gật đầu.

Ting!

Điện thoại của cô lại kêu lên, là tin tức gửi đến.

"Dưới sự giúp đỡ của người nổi tiếng trên mạng 'Anh trai chạy Rolls-Royce', cảnh sát thành phố chúng tôi đã phá được một vụ án buôn bán ma tuý với quy mô lớn!"

"Anh trai chạy Rolls-Royce thành phố Đông Hải đang ở Kim Lăng?", Dương Khiết sững sờ, mở tin tức ra xem.

Cùng lúc đó, tin tức này được gửi đến hàng ngàn hàng vạn người dân ở cả thành phố Kim Lăng.

Tất cả những người xem tin tức này ở Kim Lăng đều trở nên sôi nổi.

"Mẹ ơi! Cảnh sát thành phố Kim Lăng giỏi thế, phá được vụ án buôn bán ma túy luôn!"

"Like".

"Anh trai chạy Rolls-Royce này hình như là người nổi tiếng trên mạng ở Đông Hải".

"Đỉnh của chóp!"

"Cái gì? Thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce của tôi lại giúp cảnh sát phá án hả?"

"Thêm một bằng khen công dân tốt nữa!"

"Giỏi quá!"

"Anh ấy rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, vừa có tiền, vừa đa tài đa nghệ, lại còn giúp cảnh sát tiêu diệt một băng nhóm xã hội đen!"

"Không ngờ đến Kim Lăng rồi mà vẫn còn lợi hại như vậy!"

...



Những cuộc bình luận về anh trai chạy Rolls-Royce bắt đầu diễn ra ở Kim Lăng.

Trong đó có người vốn không biết anh trai chạy Rolls-Royce là người nổi tiếng nhưng đã xem tin tức này đều like cho anh ấy, trở thành fan của anh ây.

Có người là fan lâu năm của anh trai chạy Rolls-Royce.

Đã rất lâu rồi không có tin tức gì của anh trai chạy Rolls-Royce nhưng một khi có tin thì toàn là tin giật gân.

anh trai chạy Rolls-Royce giúp cảnh sát tóm gọn vụ án buôn bán ma túy!

Tin tức này làm cho bọn họ vô cùng phấn khích.

Đặc biệt là lúc xem video tặng bằng khen, xúc động đến mức hốc mắt ngấn lệ.

Đây mới là người nổi tiếng chân chính!

Xã hội cần những người nổi tiếng truyền năng lượng tích cực như vậy.

...

Trong một nhà nghỉ nhỏ ở Kim Lăng.

"Khốn kiếp, không ngờ lại là tên vô dụng Lâm Hàn bắt máy, còn thẳng thừng nói không cho mượn".

Nghe tiếng tút, tút, tút ở đầu dây bên kia, Triệu Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng.

"Cùng là anh rể, Triệu Tứ Hải tôi có điểm nào không bằng tên vô tích sự Lâm Hàn kia chứ, tại sao Tiểu Khiết lại nghe lời tên vô tích sự đó như vậy?"

Triệu Tứ Hải không cam lòng, oán hận, tức run người.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK