Chương 397: Ôm đùi
Đám phóng viên đó đã nghĩ ra tiêu đề thu hút người xem cho hội thảo đầu tư bất động sản hôm nay rồi.
"Tin nóng! Tại sao một ông trùm bất động sản lại cung kính với thiếu niên kia như thế?"
"Trong hội thảo đầu tư bất động sản Kim Lăng xuất hiện một chàng trai bí ẩn!"
...
"Cậu Lâm!"
Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, kính cẩn chào.
"Gần đây bên Đông Hải thế nào rồi?", Lâm Hàn liếc ông ta hỏi.
"Cũng khá ổn, thị trường bất động sản cũng có tăng trưởng, khiến tôi lời rất nhiều tiền", Phùng Thạch nhếch miệng cười:
"Đương nhiên, những thứ ấy đều nhờ có cậu Lâm, không thì tôi sẽ chẳng có địa vị như ngày hôm nay".
Lâm Hàn gật đầu: "Đã tính được tài sản công ty có bao nhiêu tiền chưa?"
"Kế toán đã tính xong rồi ạ, ngoài những khu chung cư lớn, nhỏ và một số bất động sản khác, thì bây giờ tôi có thể lấy ra khoảng 30 tỷ tiền mặt!", Phùng Thạch nói.
Phải biết rằng lúc trước, ông ta chỉ sở hữu khối tài sản khoảng ba bốn trăm triệu, nhưng trong thời gian ngắn gần đây đã vươn mình lên gấp mười lần. Tốc độ gia tăng ấy quả thật rất kinh khủng.
Nếu là người khác, chắc có lẽ phải mất mấy chục năm mới kiếm được.
"Hơn nữa, với tư cách của tôi thì giờ có thể vay ngân hàng được hơn trăm tỷ. Vì vậy, muốn nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là không thành vấn đề".
"Hơn nữa, tôi cũng có khá nhiều bạn bè trong ngành tại đây, nên muốn tham gia vào giới bất động sản ở Kim Lăng là điều rất dễ dàng. Muốn nắm giữ 30% trong vài năm cũng không phải vấn đề lớn".
"Ừm, vậy được".
Lâm Hàn gật đầu, dù sao Kim Lăng cũng là thành phố loại một, thủ phủ của tỉnh Tô, nên giá bất động sản ở đây chắc chắn phải hơn 1000 tỷ!
Nếu chỉ dựa vào 30 tỷ kia mà muốn có tiếng nói trong giới bất động sản ở Kim Lăng thì hơi khó.
Số tiền ấy còn chưa đủ để phòng rủi ro nữa là.
Nhưng có 30 tỷ đó cộng với 100 tỷ Phùng Thạch vay ngân hàng, thì có thể dùng nó làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, có được tiếng nói nhiều hơn trong giới.
Giờ làm ngành này, rất hiếm ai mà không vay ngân hàng.
Như Chúc Đài kia, cũng nợ ngân hàng vài chục tỷ. Nhưng ông ta cũng chỉ là một ông trùm bất động sản nhỏ ở cái đất Kim Lăng này thôi.
"Cậu Lâm, tý nữa tôi phải tham gia hội thảo đầu tư bất động sản với mấy ông trùm kia, rồi trả lời một số câu hỏi của cánh phóng viên nữa", Phùng Thạch kể:
"Sau khi trả lời xong, còn có một buổi tiệc ở Túy Tiên Lâu. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tham gia là được, tôi sẽ nói thẳng với bọn họ chuyện siêu thị trong bữa tiệc luôn. Chút chuyện ấy, chắc hẳn mấy ông trùm bất động sản kia sẽ đồng ý thôi".
Phùng Thạch biết, mục đích Lâm Hàn gọi ông ta tới Kim Lăng chủ yếu là về chuyện mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận.
Sau mới là tham gia vào giới bất động sản nơi đây.
"Ừm, vậy ông đi trước đi".
Lâm Hàn gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng đợi.
Nửa tiếng sau, trả lời xong câu hỏi của đám phóng viên, Phùng Thạch đi ăn cơm với đám ông trùm bất động sản kia.
"Ông chủ Phùng, lần này ông tham gia vào giới bất động sản của Kim Lăng chúng tôi, có thể nói là như thổi một cơn gió mới vào ngành mua bán nhà đất ở đây!"
"Đúng thế, ông đến thì sẽ có càng nhiều nguồn vốn chảy vào thị trường. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây được nhiều tòa cao ốc hơn! Kiếm được nhiều tiền hơn!"
"Nào, chúng ta đến Túy Tiên Lâu ăn mừng một bữa đi!"
Mười mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng mặc đồ tây đi giày da của các thương hiệu xịn vui vẻ chuyện trò với nhau.
Bọn họ đi xung quanh Phùng Thạch, a dua nịnh hót ông ta, Chúc Đài cũng có ở trong đó.
"Ông chủ Phùng đến, thì ngành bất động sản ở Kim Lăng chắc chắn sẽ phát triển một cách vượt bậc, mà những ông chủ nhỏ như chúng tôi cũng được hưởng lợi nữa!", Chúc Đài cười tủm tỉm nói:
"Ông chủ Phùng à, ông là thần tài của chúng tôi đó!"
Phùng Thạch cũng mỉm cười, niềm nở nói chuyên với bọn người kia.
"Ông chủ Phùng, không biết ông còn nhớ tôi không?"
Bỗng có giọng nói vang lên, một người đàn ông đi ra từ trong góc.
Anh ta nở nụ cười đầy nịnh nọt.
"Cậu là?"
Phùng Thạch quan sát anh ta, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
"Triệu Tứ Hải, cậu muốn ôm đùi cũng không biết quan sát trường hợp à!", một người đàn ông đứng cạnh Phùng Thạch hừ lạnh một tiếng:
"Ông chủ Phùng là ông trùm ngành bất động sản ở Đông Hải đó, cậu chẳng qua chỉ là một nhà thầu nhỏ, ở trước mặt ông ấy còn chả phải cái đinh gì, sao ông ấy có thể quen cậu được?"
"Cậu không xứng tiếp xúc với người có địa vị như ông chủ Phùng đâu, phải lăn lộn dưới trướng của tôi bốn năm năm nữa mới có tư cách nói chuyện với ông ấy, biết không?"
Người đàn ông đứng trước mặt Phùng Thạch đúng là Triệu Tứ Hải.
Còn người chế nhạo anh ta tên là Nghiêm Quân, thuộc nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng và cũng là một trong số những ông trùm bất động sản nhỏ ở đây.
Triệu Tứ Hải là một nhà thầu nhỏ mà ông ta mới nhận vô mấy ngày nay. Mang theo 5 triệu tệ đến và muốn kiếm sống nhờ vào ông ta.
Trước đó, Nghiêm Quân cũng từng gặp Triệu Tứ Hải rồi, ông ta suy nghĩ một hồi bèn đồng ý.
Dưới tay ông ta có mấy trăm nhà thầu nhỏ như Triệu Tứ Hải, nói nhiều cũng chẳng nhiều, chỉ cần kiếm tiền cho ông ta là được.
Hội thảo đầu tư bất động sản lần này, Nghiêm Quân cũng tiện thể dẫn anh ta theo luôn.
Song, Triệu Tứ Hải không có tư cách trả lời phóng viên, mà chỉ có thể đứng bên cạnh thôi.
"Sếp Nghiêm à, tôi không có ôm đùi, tôi thật sự đã từng gặp ông chủ Phùng mà!", Triệu Tứ Hải run lên, cười khổ nói.
Mấy ngày nay, sau khi vay được 5 triệu tệ từ ngân hàng, anh ta bèn đi làm công trình cho Nghiêm Quân.
Nghiêm Quân là sếp của anh ta nên anh ta cũng không muốn Nghiêm Quân hiểu lầm.
"Ông chủ Phùng, ông thử nhớ lại xem, chúng ta thật sự đã từng gặp mà!", Triệu Tứ Hải lại nhìn Phùng Thạch nói:
"Ở trên núi Vân Mộng, cô em vợ Dương Lệ của tôi làm tân gia, ông đã tặng cho con bé một con trâu vàng, ông nhớ không?"
Phùng Thạch xoa xoa cằm, cuối cùng cũng nhớ ra:
"Thì ra là cậu, chúng ta quả thật đã gặp nhau".
Nếu ông ta nhớ không nhầm thì hình như mối quan hệ giữa cậu Lâm và Triệu Tứ Hải không được tốt cho lắm. Phùng Thạch nghĩ vậy, sắc mặt cũng lạnh nhạt hơn.
"Mẹ kiếp, Triệu Tứ Hải thế mà lại biết ông chủ Phùng!"
"Lẽ nào giữa hai người còn có mối quan hệ gì hay sao?"
"Nghe nói Triệu Tứ Hải này là người Đông Hải, ông chủ Phùng cũng là dân ở đó. Điều này khiến cho người ta phải nghĩ nhiều rồi đây!"
...
Sắc mặt đám Chúc Đài, Nghiêm Quân và các ông trùm khác chợt thay đổi, liếc nhìn Triệu Tứ Hải một cái.
Phùng Thạch quen Triệu Tứ Hải, mà giờ Kim Lăng cũng đang là lúc thiếu người.
Chưa biết chừng, mai sau còn có thể nhở vả anh ta, tiền đồ Triệu Tứ Hải này rộng thênh thang ấy chứ!
Mà Triệu Tứ Hải nghe vậy thì mừng như điên, kích động đến nỗi cả người run rẩy, ông chủ Phùng nhớ ra mình rồi!
"Ông chủ Phùng, chẳng biết tôi có thể làm việc dưới trướng của ông không?"
Hai mắt Triệu Tứ Hải sáng bừng lên, ở trước mặt mọi người, lấy hết can đảm hỏi.
Trong lòng anh ta biết, đây là một cơ hội ôm lấy đùi Phùng Thạch - ông trùm bất động sản Đông Hải!
"Mình phải nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm có một này!"
"Chỉ có thế mới hợp với tham vọng của mình!"
"Nếu ôm được đùi Phùng Thạch, mai sau chắc chắn thăng quan phát tài nhanh như diều gặp gió, tên Lâm Hàn kia cũng sẽ bị mình giẫm đạp dưới chân!"
Triệu Tứ Hải nhìn Phùng Thạch, hô hấp dần trở nên dồn dập.