Chương 267: Chứng minh bản thân
Nếu chỉ khoác lác với người trong nhà thì cũng chẳng sao.
Mấu chốt là hôm nay đủ mặt họ hàng đến ăn tân gia, Lâm Hàn lại còn bày đặt ra vẻ.
Người mất mặt không chỉ có Lâm Hàn, mà có toàn bộ người nhà họ Dương nữa.
Điều này khiến Dương Cảnh Đào giận đến đầu cũng muốn bốc khói.
"Anh rể hai à..."
Dương Khiết nhìn sang Lâm Hàn.
Trong ấn tượng của cô ấy, Lâm Hàn cũng không phải loại người thích chém gió, sao hôm nay lại nói ra những câu kỳ lạ như vậy?
Tại một góc trong phòng khách, một người đàn ông trung niên trên ngực đeo thẻ phóng viên tay ôm laptop, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn rồi cúi đầu ghi chép lại:
"Trong buổi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải trở thành trung tâm được họ hàng khen ngợi".
"Người con ở rể bất hiếu của nhà họ Dương bị mọi người xem thường. Nhưng bản tính người này thích khoe khoang, ăn nói vô lễ, vừa mở miệng đã bị những người họ hàng kia chế giễu, sự việc này cũng được tính là người đáng thương cũng có chỗ đáng trách!"
"Tóm lại, đoạn video hôm nay được quay rất thành công. Sau khi Triệu Tứ Hải trở thành người giàu có, anh ta đã mua biệt thự và một chiếc xe sang trọng. Anh ta hãnh diện thể hiện trước mặt bố vợ và những người họ hàng thân thích. Đồng thời, cũng vả vào mặt Lâm Hàn, người luôn làm anh ta khó chịu".
"Nếu đoạn video này được phát sóng, ắt hẳn tỷ suất và hiệu ứng thu về sẽ rất cao".
...
Bữa tiệc kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.
"Lâm Hàn, ăn no chưa? No rồi thì về nhanh đi!", Dương Cảnh Đào nhìn về phía Lâm Hàn: "Có cậu ngồi đây tôi thấy phiền quá, nhìn cậu là nuốt không trôi rồi".
"Bà xã, chúng ta về thôi", Lâm Hàn gác đũa, nhàn nhạt nói.
"Dạ!"
Dương Lệ gật đầu, kề vai Lâm Hàn ra cửa.
Từ lâu, cô cũng chẳng ưa gì đám họ hàng này.
"Em trai Lâm Hàn à, nhớ chuyển lì xì mừng tân gia qua wechat nhá!", Triệu Tứ Hải gọi theo từ sau.
"À đúng rồi, Lâm Hàn", Dương Duyệt cũng nói:
"Biệt thự của cậu do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy lại. Nếu lúc đó cậu không còn chỗ ở, có thể đến nhà chúng tôi này, nhưng mà mỗi tháng sẽ thu 8 ngàn tiền thuê phòng nha!"
"8 ngàn tệ hả? Thằng vô dụng này mỗi tháng kiếm được 800 tệ cũng không tồi rồi!", Trần Đại Lâm cười nhạo.
"Sau này bố sẽ ở biệt thự này", mặt mày Dương Cảnh Đào hớn hở: "Không cần ở chỗ thằng Lâm Hàn kia nữa, vừa nhìn thấy thằng vô dụng đó là bố bực mình rồi".
...
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi tới trước biệt thự.
"Ông xã, đám họ hàng kia đáng ghét quá đi mất!", Dương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Sao bọn họ không nhìn lại xem, nhà mình ở là gì, kiểu nhà thế nào, đi xe loại nào, họ lấy tư cách gì mà nói xấu sau lưng anh chứ".
"Bản chất của mấy người này đã ăn vào tận xương tủy rồi, không thay đổi được đâu", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Ông xã, anh là người giàu có, em biết điều đó mà", Dương Lệ lại mở miệng:
"Xe và biệt thự nhà chúng ta đều do anh mua, tại sao anh không nói rõ cho đám họ hàng kia biết? Em nghĩ, nếu anh nói ra, đám họ hàng kia sẽ câm mồm lại ngay".
Lâm Hàn bật cười: "Em cảm thấy nếu anh nói ra thì bọn họ có tin không? Một căn biệt thự tiền tỷ, hai chiếc xe hơi Mercedes E, bọn họ sẽ tin anh đủ tiền mua chúng sao?"
"Sao lại không tin chứ?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.
"Vì bản tính họ là thế", Lâm Hàn nói:
"Ví dụ như, bên cạnh em có một người họ hàng vô cùng nghèo, giống chú Tư Trương Đức Thuận ấy, ở trong một căn nhà lấm lem bùn đất".
"Nhưng rồi một ngày nọ, bỗng nhiên ông ta nói với em, ông ta là một người cực kỳ giàu có, sở hữu tiền tỉ. Sau đó lái xế xịn đến trước mặt em, em sẽ cho rằng số tiền đó là của ông ta sao?"
"Đương nhiên là không rồi, một người nghèo như vậy làm sao bỗng nhiên trở nên giàu có được", Dương Duyệt lắc đầu, cô nói tiếp:
"Phản ứng đầu tiên của em là chắc ông ta đã làm chuyện phi pháp, mới đột nhiên phát tài như vậy".
"Không sai", Lâm Hàn nói: "Đám họ hàng đó cũng như vậy thôi".
"Trước giờ, trong ấn tượng của đám họ hàng đó anh chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, bây giờ dù thật sự giàu có đi nữa, bọn họ cũng rất khó thay đổi quan điểm mà tin vào điều đó".
"Vả lại, bà xã anh lại là người tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ, tiền lương mỗi năm hơn cả triệu tệ. Thế nên, bọn họ dĩ nhiên sẽ đặt hết chú ý vào em và cho rằng số tiền đó đều là của em, dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng bám váy vợ".
"Thì ra là thế", Dương Lệ hiểu ra.
"Dĩ nhiên, nếu muốn chứng minh với bọn họ anh là người có tiền, cũng dễ thôi, đưa luôn số dư trong ngân hàng của anh cho bọn họ xem".
Lâm Hàn lại cười rồi nói:
"Nhưng, có cần phải làm thế không?"
"Những người này có đáng để anh phải chứng minh không? Căn bản là không cùng một thế giới, anh cần gì phải thể hiện bản thân trước mặt bọn họ chứ? Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi".
"Dạ vâng! Ông xã nói có lý lắm!"
Dương Lệ mỉm cười: "Chúng ta chỉ cần sống thật tốt cuộc sống của chúng ta là được, nếu như đám họ hàng kia biết chúng ta cũng có tiền, chắc ngày nào cũng chạy đến mượn mất, thế thì phiền lắm!"
Nghe xong giãi bày của Lâm Hàn, tâm trạng Dương Lệ liền khá hơn, thân mật khoác tay anh:
"Ông xã, chúng ta về nhà thôi!"
"Tuy nói không cần phải chứng minh cho bọn họ thấy, nhưng Lâm Hàn tôi cũng không phải quả hồng mềm, mà mặc sức bóp nắn. Triệu Tứ Hải à, mua được mỗi cái biệt thự mà dám lên mặt với tôi sao, nhưng căn biệt thự này anh còn chẳng ở được một tuần nữa là".
Lâm Hàn nhếch môi lộ ra một nụ cười nhạt.
...
Sập tối, tiệc tân gia cũng đã kết thúc, Triệu Tứ Hải tiễn đám họ hàng về.
Trong nhà còn lại anh ta, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào và hai bố con Trương Đức Thuận.
Bỗng nhiên, điện thoại Triệu Tứ Hải reo lên.
Triệu Tứ Hải lấy ra xem, vừa nhìn vào dãy số gọi đến thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi ra chỗ vắng người bắt máy:
"Alo".
"Triệu Tứ Hải, 3 triệu tệ kia đã cho vay hết rồi, lãi mỗi tháng là sáu phần", đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn đục.
"Cảm ơn, cảm ơn anh Long nhiều!", Triệu Tứ Hải cười nói: "Không hổ là dân chuyên cho vay nặng lãi, mới chỉ một ngày đã cho vay hết 3 triệu tệ rồi".
"Tôi cũng không phải dân chuyên cho vay nặng lãi", đầu bên kia nói:
"Có điều gần đây mở rộng địa bàn, quen thêm vài thằng bạn cho vay nặng lãi, thế nên mới chuyển tiền tiền nhanh như vậy. Nhưng trước đó chúng ta đã bàn rồi, nếu có lãi thì phải chia đôi đấy".
"Anh Long yên tâm, Triệu Tứ Hải tôi đã nói là làm, chỉ cần lấy lại được cả vốn lẫn lãi, chúng ta sẽ chia đôi", Triệu Tứ Hải lập tức nói.
"Haha, về chuyện lấy lại vốn thì cậu không cần lo. Bây giờ, toàn bộ Vùng Xám thành phố Đông Hải căn bản đã được thống nhất, tất cả đều là người của chúng tôi, những chuyện đòi nợ vặt vãnh này có là gì đâu", người bên kia bật cười ha hả.
Triệu Tứ Hải thở phào, điều anh ta sợ nhất là mang tiền đi cho vay, không lấy được tiền lời mà còn mất luôn cả vốn.
"Nghe anh Long nói những câu này thì tôi yên tâm rồi!", Triệu Tứ Hải cười nói.
"Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây".
Sau đó tiếng tít tít tít vang lên trong điện thoại.
Triệu Tứ Hải cất điện thoại vào túi, tâm trạng không tệ.
Cho vay 3 triệu tệ, tiền lãi mỗi tháng được sáu phần, nói cách khác, mỗi tháng không cần làm gì cũng kiếm được 180 ngàn tệ tiền lời.
Chia đôi với anh Long thì cũng còn 90 ngàn tệ.
Mỗi tháng kiếm được 90 ngàn tệ thì không ít chút nào!