Chương 442: Giả vờ mèo khóc chuột
Một giọng nói vang lên.
Trương Quế Như lao ra từ căn phòng cách vách, ban nãy, bà ấy đã tỉnh và nghe được hết những lời Lâm Hàn vừa kể.
"Lâm Hàn!"
"Trả con trai lại cho tôi!"
Hai mắt Trương Quế Như đỏ lừ, nước mắt chảy ướt gương mặt. Bà ấy chạy đến trước mặt Lâm Hàn, đấm một phát vào ngực anh.
Bốp!
"Trả con tôi đây!"
"Nếu không vì cậu, con tôi sẽ không chết!"
"Tiểu Bắc ơi! Hu hu hu!"
"Ai cần sự bồi thường của cậu chứ! Ai thèm 1 triệu kia hả! Tôi chỉ muốn con mình trở về thôi!"
Bà ấy dùng hết cả sức lực toàn thân tay đấm chân đá lên người Lâm Hàn như vũ bão.
"Anh Hàn!"
Ngô Xuyên và ba người Tôn Hàn Các biến sắc, định bước tới cản lại.
Lâm Hàn giơ tay, vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho Trương Quế Như đánh.
Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các dừng lại, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn lùi lại.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng đấm đánh vào thịt nặng nề liên tục vang lên trên người Lâm Hàn.
Hai má anh bị Trương Quế Như đánh đỏ rực, quần áo cũng bị xé nát, làn da bị móng tay bà ấy cào cho chảy máu, đau rát vô cùng.
Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng im không nhúc nhích.
"Hu hu hu... Tiểu Bắc ơi... Trả con trai lại cho tôi..."
Trương Quế Như đánh 10 phút thì mệt lả, ngồi bệt xuống đất.
"Cút!"
"Lâm Hàn! Cậu cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu hại chết con trai tôi rồi!"
Mắt bà ấy đỏ chót hằn lên vẻ căm hận, chỉ vào Lâm Hàn quát.
"Mẹ, điều đó không liên quan tới Lâm Hàn, tại Hoàng Liệt anh con mới chết!"
Nhan Thành bước tới, nâng Trương Quế Như dậy.
Gương mặt cậu ấy cũng tràn đầy nước mắt, nhưng Nhan Thành không phải loại người chẳng biết phân biệt đúng sai.
Đầu sỏ gây tội là Hoàng Liệt mới đúng!
Mà giờ, Hoàng Liệt cũng đã chết!
Lâm Hàn còn gửi cho cậu ấy 1 triệu tệ và tự mình đến nhà.
Lâm Hàn làm như thế, theo Nhan Thành thì đã rất tốt rồi.
Ít nhất, Lâm Hàn đã bày tỏ thái độ chịu trách nhiệm trong chuyện này.
"Mẹ mặc kệ! Con trai mẹ là do Lâm Hàn hại chết! Cút!"
"Lâm Hàn, cậu cút ngay cho tôi!"
Trương Quế Như hét lớn, lại khua tay múa chân nhào về phía Lâm Hàn.
Nhan Thành vội vàng giữ chặt bà ấy: "Lâm Hàn, anh đi mau đi! Giờ cảm xúc của mẹ tôi chưa ổn định, tôi sợ bà ấy xúc động làm ra chuyện gì dại dột..."
Lâm Hàn nhìn Trương Quế Như, trong lòng lại tự trách. Anh thở dài một tiếng, đi ra khỏi nhà.
Không khí ban đêm ở vùng núi rất lạnh, ánh trăng tròn vằng vặc treo trên cao, tiếng côn trùng kêu râm ram vọng lại trong tai.
Lâm Hàn hít sâu một hơi:
"Tôi thật sự xin lỗi Tiểu Bắc, dù là với bất cứ gia đình nào thì con trai mình chết đều sẽ mang lại sự đả kích rất lớn".
"Anh Hàn, anh đừng tự trách nữa".
Ngô Xuyên mở miệng nói: "Anh đã làm rất tốt rồi. Hơn nữa, nếu Tiểu Bắc ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh như bây giờ. À đúng rồi anh Hàn, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?"
Ngô Xuyên an ủi một tiếng bèn nói sang chuyện khác: "Thị trấn gần đây thì lái xe khoảng 1 tiếng là đến, cũng không xa lắm. Chúng ta vào khách sạn trong thị trấn ngủ đi".
"Thôi khỏi, ngủ tạm trong xe đi. Vả lại, tôi cảm giác tên Trần Tiếu ngày hôm nay sẽ ngóc đầu trở lại đến gây chuyện với nhà họ Nhan. Chúng ta đừng đi xa thì tốt hơn", Lâm Hàn xua tay nói.
"Vâng!"
Ngô Xuyên gật đầu.
GMC là xe chuyên dụng nên vô cùng rộng rãi, mấy người ngủ bên trong cũng không chật chội.
Đêm đó, đám Lâm Hàn ngủ ngay trong xe.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng, trong thôn giăng kín sương mù, không khí tràn đầy hơi ẩm.
Lâm Hàn chậm rãi mở mắt ra, phát hiện phía trước có một thanh niên đang đi tới.
Người đó chính là Nhan Thành.
Trong tay của cậu ấy cầm một cái thau sắt, bên trong có mấy cái bánh bao trắng múp nóng hôi hổi và vài miếng dưa muối.
"Lâm Hàn, tôi biết anh không phải người bình thường, dù sao vừa vung tay cái là 1 triệu tệ mà. Vệ sĩ thì ai nấy đều giỏi võ, hẳn là tốn rất nhiều tiền. Nhà tôi là hộ nghèo khổ, buổi sáng chỉ ăn bánh bao, anh chịu khó ăn nhé".
Nhan Thành bưng thau sắt đến bên cạnh xe Lâm Hàn, mở miệng nói.
Đôi mắt cậu ấy vẫn đỏ bừng, còn giăng đầy tơ máu, rõ ràng là tối qua ngủ không được.
Đáy lòng Lâm Hàn ấm áp, không ngờ Nhan Thành tới để mang đồ ăn sáng cho anh.
Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa ăn gì nên cũng khá đói.
"Không sao, tôi không kén ăn".
Lâm Hàn nhận lấy thau sắt, vừa định chia mấy cái bánh bao cho đám Ngô Xuyên thì một giọng nói lạnh như băng chợt truyền đến.
"Nhan Thành! Sao con lại khôn nhà dại chợ thế hả, tên Lâm Hàn kia là kẻ thù của nhà chúng ta đó. Con còn cho cậu ta ăn nữa!"
Trương Quế Như bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, trong mắt khó nén nổi vẻ căm hận:
"Tiểu Bắc vì cậu ta mới chết! Cậu ta không xứng ăn thứ gì của nhà chúng ta hết!"
"Mẹ, anh hai đã chết con cũng rất buồn, nhưng chúng ta làm người là phải biết phân rõ đúng sai", Nhan Thành cũng nói với vẻ đầy cay đắng:
"Anh của con không phải vì Lâm Hàn mới chết. Hơn nữa, người ta còn giúp chúng ta, cho bọn họ chút đồ ăn thì có sao?"
"Mẹ nói không là không!"
Trương Quế Như giơ tay giật thau sắt lại, ném hết mấy cái bánh bao xuống đất.
Chú chó vàng nuôi trong nhà lập tức chạy tới ăn ngấu nghiến.
"Bánh bao này dù cho chó ăn cũng sẽ không cho Lâm Hàn ăn! Cậu ta không xứng ăn đồ của nhà chúng ta!", Trương Quế Như lạnh lùng nói.
"Lâm Hàn, ngại quá, mẹ tôi bà ấy..."
Nhan Thành lộ ra vẻ áy náy nhìn Lâm Hàn.
"Không sao, tôi hiểu mà, hơn nữa Tiểu Bắc chết, tôi cũng có trách nhiệm", Lâm Hàn nói.
"Hừ, hại chết Tiểu Bắc nhà chúng tôi còn tới đưa tro cốt! Cậu chỉ giả vờ mèo khóc chuột mà thôi!", Trương Quế Như hừ lạnh.
Ruỳnh Ruỳnh...
Bỗng có tiếng động cơ xe truyền tới.
Một chiếc Audi A8 chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cửa nhà họ Nhan.
Cửa xe mở ra, một thanh niên tóc đỏ bước xuống từ phía ghế lái.
"Trần Tiếu!"
Thấy thanh niên đó, sắc mặt Nhan Thành chợt thay đổi.
Người tới chính là Trần Tiếu.
Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Nhan Thành.
Sắc mặt Trương Quế Như cũng thay đổi hẳn.
Sau khi xuống xe, Trần Tiếu bèn chạy ra sau, mặt mày đầy nịnh nọt, mở cửa xe ra.
"Ông chủ Triệu, đến rồi!"
Một người đàn ông trung niên bước xuống.
Ông ta khoảng 50 tuổi, mặc vest, ưỡn cái bụng bự, gương mặt dự tợn, còn ôm một người phụ nữ trong ngực.
Trông ngoại hình thì có vẻ là Trần Mộng - em gái Trần Tiếu.
"Triệu Cương!"
Khi nhìn thấy ông ta, sắc mặt Nhan Thành lập tức sa sầm.
Người này tên là Triệu Cương, kẻ chống lưng cho Trần Tiếu. Ông ta là ông chủ lò gạch, sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, rất nhiều đất đai trong thôn đều bị ông ta trưng thu, tính mở lò gạch.
5 mẫu đất của nhà họ Nhan bọn họ cũng bị Triệu Cương trưng thu.
Ruỳnh Ruỳnh...
Bỗng có tiếng động cơ xe truyền tới.
Một chiếc Audi A8 chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cửa nhà họ Nhan.
Cửa xe mở ra, một thanh niên tóc đỏ bước xuống từ phía ghế lái.
"Trần Tiếu!"
Thấy thanh niên đó, sắc mặt Nhan Thành chợt thay đổi.
Người tới chính là Trần Tiếu.
Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Nhan Thành.
Sắc mặt Trương Quế Như cũng thay đổi hẳn.
Sau khi xuống xe, Trần Tiếu bèn chạy ra sau, mặt mày đầy nịnh nọt, mở cửa xe ra.
"Ông chủ Triệu, đến rồi!"
Một người đàn ông trung niên bước xuống.
Ông ta khoảng 50 tuổi, mặc vest, ưỡn cái bụng bự, gương mặt dự tợn, còn ôm một người phụ nữ trong ngực.
Trông ngoại hình thì có vẻ là Trần Mộng - em gái Trần Tiếu.
"Triệu Cương!"
Khi nhìn thấy ông ta, sắc mặt Nhan Thành lập tức sa sầm.
Người này tên là Triệu Cương, kẻ chống lưng cho Trần Tiếu. Ông ta là ông chủ lò gạch, sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, rất nhiều đất đai trong thôn đều bị ông ta trưng thu, tính mở lò gạch.
5 mẫu đất của nhà họ Nhan bọn họ cũng bị Triệu Cương trưng thu.
Mà đằng sau chiếc Audi A8 còn có một chiếc Buick Regal, cửa xe bật mở, bốn gã đàn ông to con đeo kính đen mặc vest bước xuống.
Cả người họ đều tỏa ra khí thế lạnh như băng, trông như vệ sĩ.
"Đây là thôn họ Nhan mà cậu nói à?"
Sau khi xuống xe, một bàn tay Triệu Cương liền sờ lên mông Trần Mộng, vừa không ngừng xoa bóp, vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
"Đúng vậy, ông chủ Triệu!"
Trần Tiếu vẫn nở nụ cười nịnh nọt, rồi chỉ vào Nhan Thành nói:
"Nhà cậu ta giao cho ông 5 mẫu đó".
"Ồ ồ, tôi biết rồi".
Triệu Cương gật đầu, lò gạch dưới tay ông ta chỉ trưng thu đất đai thôi đã hơn một ngàn mẫu, nên tội gì mà ông ta phải biết hết từng hộ.
Mấy chuyện vặt vãnh này, ông ta đều giao hết cho cấp dưới làm, Triệu Cương chỉ phụ trách trả tiền thôi.