Chương 537: Đánh đàn
Bản thân Tiêu Nhã là cô chủ của một trong bốn nhà quý tộc, nên tư liệu được bảo mật rất tốt.
Trên tay Lâm Hàn chỉ có số tư liệu rất ít ỏi, phần lớn cũng không có ích gì, điều duy nhất dùng được là Tiêu Nhã rất có hứng thú với ghi-ta.
"Ghi-ta?"
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, lúc còn ở nhà họ Lâm, Lâm Hàn đã được học chơi các loại nhạc cụ, mà ghi-ta còn là sở trường của anh.
Lúc này, Lâm Hàn mới yên lòng được chút, dù gì cũng nên tiếp cận được Tiêu Nhã đã, những thứ khác tính sau đi.
Rất nhanh, đã đến câu lạc bộ Giang Nam, Lâm Hàn bèn xuống xe đi vào trong.
Sau khi đi vào, Lâm Hàn giả vờ lượn lờ vài vòng rồi mới bắt đầu đi tìm bóng dáng Tiêu Nhã.
Câu lạc bộ Giang Nam là câu lạc bộ đắt đỏ bậc nhất ở thành phố Phụng Thiên, bên trong có đầy đủ mọi tiện nghị phục vụ giải trí, từ cầm kỳ thư họa đến bowling, golf...
Không bao lâu, Lâm Hàn đã nhìn thấy được bóng dáng của Tiêu Nhã. Lúc này, Tiêu Nhã đang thưởng thức ghi-ta trong một phòng hòa nhạc.
Lâm Hàn thấy vậy thì mừng rỡ, nhưng anh không lập tức tiến vào mà lẳng lặng chờ đợi.
Mặc dù không hiểu biết gì nhiều về Tiêu Nhã, nhưng Lâm Hàn đã đoán ra được phần nào.
Ví dụ như từ bé Tiêu Nhã lớn lên trong một dòng dõi quý tộc, ắt hẳn sẽ được bồi dưỡng không ít, nên không phải loại con gái ngây thơ ngốc nghếch gì, mà còn rất thông minh là đằng khác.
Lâm Hàn cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, đương nhiên hiểu rõ chuyện này.
Có thể nói, những đứa bé được nuôi nấng trong một gia tộc lớn đều sẽ không phải kiểu đầu óc đơn giản mà hẳn phải rất khôn khéo.
Dưới tình huống này, nếu Lâm Hàn cứ cố ý tiếp cận Tiêu Nhã một cách tùy tiện thì tuyệt đối sẽ làm cô ấy nghi ngờ, có khi chẳng bao lâu sẽ bị phát giác ngay. Đến lúc ấy, muốn mượn tay Tiêu Nhã để đối phó với nhà họ Khương thì càng không thể nào.
Cách tốt nhất là không nên ở thế chủ động, mà hãy để Tiêu Nhã đến gần Lâm Hàn một cách tự nhiên nhất!
Anh tìm đại một chỗ trong phòng hòa nhạc, ngồi xuống lẳng lặng quan sát.
Theo dõi một hồi, Lâm Hàn mới biết chuyến này chỉ có một mình Tiêu Nhã đi chơi, điểm này ngược lại càng tiện hơn.
Mặc dù bài ghi-ta đang chơi nghe không tồi, nhưng với một người xuất thân từ trong gia tộc lớn và có trình độ về ghi-ta bậc thầy như Lâm Hàn đương nhiên không mấy xuất sắc.
Người đang trình diễn ghi-ta tuy có chút tài năng, với người bình thường nghe vào có vẻ rất hay, nhưng còn những người am hiểu về ghi-ta như Lâm Hàn và Tiêu Nhã mà nói thì cũng chỉ bình thường thôi.
Nắm bắt được điểm này, Lâm Hàn mới yên tâm được đôi chút.
Sau khi ra hiệu, một người phục vụ cách đó không xa vội vã chạy đến.
Người đủ điều kiện để đến câu lạc bộ Giang Nam chơi, đa phần không giàu thì sang, vì thế chất lượng phục vụ ở đây cực kỳ tốt, họ không dám có tí sơ suất nào với khách hàng.
"Thưa anh, xin hỏi anh cần gì ạ?", người phục vụ đi đến hơi khom người, nhẹ giọng hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng nhỏ giọng hỏi: "Ở đây có cho khách lên sân khấu trình diễn không? Có điều kiện gì không?"
Người phục vụ nghe vậy thì bật cười, nói: "Thưa anh, chúng tôi luôn có các nhạc công biểu diễn trên sân khấu, khách có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào mà không cần điều kiện gì ạ!"
Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói tiếp: "Vậy thì tốt quá, đợi người này biểu diễn xong, tôi muốn lên sân khấu, cậu giúp tôi sắp xếp trước nhé".
"Vâng, anh yên tâm ạ!", người phục vụ gật đầu rồi rời đi sắp xếp.
Lâm Hàn thấy vậy mới yên tâm, lẳng lặng chờ tiếp.
Không bao lâu sau, màn biểu diễn ghi-ta trên sân khấu đã kết thúc, một tràng vỗ tay thưa thớt vang lên.
Tiêu Nhã ngồi ở hàng đầu thờ ơ, cảm thấy không mấy thú vị.
Bản thân Tiêu Nhã là cô chủ của nhà họ Tiêu, hiện tại cũng đang dần làm quen với việc tiếp quản công việc trong gia tộc. Ngày thường vô cùng bận rộn, hôm nay hiếm thấy mới có được một hôm đến câu lạc bộ Giang Nam thư giãn, thưởng thức giai điệu ghi-ta, nhưng cô ấy lại không mấy hài lòng với màn biểu diễn ghi-ta này.
Lúc này, Tiêu Nhã đang cảm thấy có chút nhạt nhẽo, cũng thấy phí thời gian quá, tính rời đi thì thấy một người phục vụ lên sân khấu.
"Kính thưa các quý khách, chúng tôi vừa nhận được thông báo rằng có một vị khách muốn lên sân khấu trình diễn một bản ghi-ta, mong quý khách ở lại thưởng thức khoan vội rời đi ạ".
Người phục vụ nói xong thì đi xuống.
Lúc này, những vị khách dưới sân khấu thấy lạ bèn nhìn nhau.
Bản nhạc này được đặt tên như thế vì có giai điệu đẹp bay bổng trong hòa âm, những giai điệu này tuy chỉ là phác thảo nhưng nội dung rất tinh tế và sâu sắc.
Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, không ít vị khách ngồi dưới sân khấu đã nhận ra bản mà Lâm Hàn muốn đàn, trên mặt rất nhiều người thoáng hiện lên vẻ chế nhạo.
"Còn tưởng rằng tự tin lên sân khấu thì phải có bản lĩnh, đàn một bản gì ghê gớm lắm, ai dè lại chọn đàn bản Moonlight!"
"Sao nói thế được? Mặc dù chỉ là một bản ghi-ta rất cơ bản, nhưng bản nhạc này vô cùng sâu sắc đấy, nếu có thể trình diễn tốt, thì nó vẫn làm say đắm lòng người!"
"Anh cũng nói là nếu có thể mà, tôi với anh cũng quá rõ phải khó khăn cỡ nào mới đàn ra được cái hồn của bản nhạc này!"
"Cũng đúng..."
Những người ngồi dưới sân khấu đều thì thầm thảo luận và đã có hơi khó chịu với Lâm Hàn trên sân khấu.
Nhưng, riêng Tiêu Nhã thì lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy cũng có thành tích khá cao với bản nhạc này, vì thế cô ấy có thể nghe ra được gì đó. Chỉ mới nghe đoạn dạo đầu của Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã biết được trình độ của anh không hề thua kém mình.
Lúc này, Tiêu Nhã chợt cảm thấy có hứng thú hơn, đây là một trong những bản nhạc sở trường của cô ấy. Nếu có thể đàn hay hơn cô ấy thì ắt hẳn phải là một nhạc công cực giỏi, mà người đang ngồi trên sân khấu kia thì lại chẳng có tiếng tăm gì.
Nhưng hiện tại Lâm Hàn không quan tâm nhiều đến vậy, anh đang say sưa hòa mình vào bản nhạc.
Bản "Moonlight" này tuy rất cơ bản, nhưng Lâm Hàn lại cực kỳ thích nó, bởi vì càng khảy đàn thì sẽ càng hiểu, mới cảm nhận được tài năng tuyệt vời của nhà nghệ thuật Sor.
Về màn biểu diễn của Lâm Hàn, giai điệu lúc trầm lúc bỗng, nội dung tinh tế và sâu sắc của tiết mục này đều được phát huy hết.
Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, không ít vị khách ngồi dưới sân khấu đã nhận ra bản mà Lâm Hàn muốn đàn, trên mặt rất nhiều người thoáng hiện lên vẻ chế nhạo.
"Còn tưởng rằng tự tin lên sân khấu thì phải có bản lĩnh, đàn một bản gì ghê gớm lắm, ai dè lại chọn đàn bản Moonlight!"
"Sao nói thế được? Mặc dù chỉ là một bản ghi-ta rất cơ bản, nhưng bản nhạc này vô cùng sâu sắc đấy, nếu có thể trình diễn tốt, thì nó vẫn làm say đắm lòng người!"
"Anh cũng nói là nếu có thể mà, tôi với anh cũng quá rõ phải khó khăn cỡ nào mới đàn ra được cái hồn của bản nhạc này!"
"Cũng đúng..."
Những người ngồi dưới sân khấu đều thì thầm thảo luận và đã có hơi khó chịu với Lâm Hàn trên sân khấu.
Nhưng, riêng Tiêu Nhã thì lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy cũng có thành tích khá cao với bản nhạc này, vì thế cô ấy có thể nghe ra được gì đó. Chỉ mới nghe đoạn dạo đầu của Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã biết được trình độ của anh không hề thua kém mình.
Lúc này, Tiêu Nhã chợt cảm thấy có hứng thú hơn, đây là một trong những bản nhạc sở trường của cô ấy. Nếu có thể đàn hay hơn cô ấy thì ắt hẳn phải là một nhạc công cực giỏi, mà người đang ngồi trên sân khấu kia thì lại chẳng có tiếng tăm gì.
Nhưng hiện tại Lâm Hàn không quan tâm nhiều đến vậy, anh đang say sưa hòa mình vào bản nhạc.
Bản "Moonlight" này tuy rất cơ bản, nhưng Lâm Hàn lại cực kỳ thích nó, bởi vì càng khảy đàn thì sẽ càng hiểu, mới cảm nhận được tài năng tuyệt vời của nhà nghệ thuật Sor.
Về màn biểu diễn của Lâm Hàn, giai điệu lúc trầm lúc bỗng, nội dung tinh tế và sâu sắc của tiết mục này đều được phát huy hết.
Khán giả vô tình bị nghiện, như thể dần cảm nhận được tài năng tuyệt vời của người nghệ sĩ vĩ đại Sor và những cảm xúc dạt dào khi ông ấy sáng tác thông qua Lâm Hàn...