Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Được, tôi sẽ báo lại ngay với Lâm Hàn".  

             Vẻ mặt Dương Khiết nhìn Hạ Minh có chút kỳ lạ.  

             Ngay sau đó, Dương Khiết liền ấn số gọi cho Lâm Hàn.  

             Lúc này, Lâm Hàn cũng mới vừa thức.  

             "Anh rể hai, chuyện là thế này, tối ngày hôm qua..."  

             Lúc này, Dương Khiết mới kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua cho Lâm Hàn nghe.  

             Lâm Hàn nghe xong thì hờ hững, dù sao anh cũng đoán trước được người nhà họ Hạ sẽ làm như vậy.  

             "Ừ, làm xong hết chưa? Chuyện này như vậy được rồi, em cứ làm việc của mình đi nhé, đợi có gì anh sẽ báo với em sau", Lâm Hàn thản nhiên nói.  

             "À, dạ".  

             Dương Khiết đáp lời, nói thêm vài câu thì cũng cúp máy.  

             Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn, Dương Khiết lại càng chắc chắn hơn, thái độ người nhà họ Hạ đột nhiên thay đổi như vậy cũng là bởi vì Lâm Hàn. Nếu không tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, chắc hẳn anh đã sớm đoán được rồi.  

             Bỗng dưng, trong lòng Dương Khiết dấy lên chút tò mò, rốt cuộc Lâm Hàn đã làm những gì mà lại khiến thái độ nhà họ Hạ quay ngoắt 180 độ như vậy.  

             Mà sau khi Hạ Minh biết Lâm Hàn đã biết chuyện cũng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bằng cách này, bọn họ có thể đến tận nhà để xin lỗi rồi.  

             "À cô Dương Khiết ơi, chuyện này đến đây là xong nhé, chúng tôi còn việc bận, không có nhiều thời gian tiếp đãi, xin tạm biệt".  

             Hạ Minh vừa nói xong liền nhanh chóng rời đi.  

             Bên ngoài, Hạ Đạt và Hạ Sương đang ngồi trên xe đợi đi cùng Hạ Minh đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.  

             Đến khi đám người Hạ Minh rời đi, Dương Khiết mới chợt nhớ cô ấy vẫn đang giữ 2,5 tỷ tiền vốn vừa lấy về, vừa rồi Lâm Hàn cũng chưa bảo cô ấy mang tiền đi đâu mà.  

             2,5 tỷ lận đó, một con số khổng lồ cỡ nào chứ, Dương Khiết cũng không dám đùa giỡn, ngẫm nghĩ hay đến nhà Lâm Hàn tự tay giao cho anh là tốt nhất.  

             Sau đó, Dương Khiết và mấy người Nhan Thành ngồi trên hai chiếc xe đi thẳng đến biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn.  

             Ngay lúc sắp đến trước biệt thự, thì nhìn thấy phía trước đã có xe chặn ở đó, Dương Khiết liền cho xe dừng lại, cô ấy nhìn chiếc xe trước mặt với vẻ khó hiểu, chiếc xe này hình như của người nhà họ Hạ mà? Thì ra khi nãy bọn họ vội vã bỏ đi là để chạy đến nhà Lâm Hàn.  

             Dương Khiết không biết mấy người nhà họ Hạ muốn làm gì, bèn ngồi yên trên xe im lặng quan sát.  

             Lúc này, ba người nhà họ Hạ cùng xuống xe, đi đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, nhưng họ không nhấn chuông ngay mà vẫn đang do dự điều gì đó.  

             Bên trong, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng vừa ăn sáng xong, đang định ra ngoài tản bộ xem như tập thể dục buổi sáng và hít thở không khí trong lành.  

             Hai người vừa bước ra sân nhà liền thấy trước cổng có mấy người nhà họ Hạ đứng đó.  

             "Mấy người này lại muốn đến làm phiền chúng ta à? Đúng là cứng đầu cứng cổ mà", Dương Lệ cảm thấy bực bội nói.  

             Nhưng, Lâm Hàn thì lại bật cười, anh nói: "Lần này, bọn họ hẳn không đến ép chúng ta lạm dụng chức quyền để giúp họ nữa đâu, mà có chuyện khác đó".  

             "Chuyện khác ư?"  

             Dương Lệ khẽ cau mày, theo sau Lâm Hàn ra mở cổng.  

             Ba người nhà họ Hạ vừa thấy Lâm Hàn thì bèn hơi kích động.  

             Lâm Hàn mới mở cổng ra, Hạ Đạt liền đi thẳng đến trước anh, hơi cúi đầu nói: "Lâm Hàn, lỗi lầm khi trước là của chúng tôi, thành thật xin lỗi cậu, tôi hy vọng cậu có thể nể tình chúng ta từng điều hành cùng một công ty mà bỏ qua cho chúng tôi lần này".  

             "Lâm Hàn, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã sai rồi, xin cậu tha thứ cho chúng tôi", Hạ Minh cũng bước lên nói, dáng vẻ rất rụt rè.  

             Dương Lệ thấy vậy thì hơi bất ngờ, mới mấy ngày trước, người của nhà họ Hạ đã đến đe dọa cô phải cậy quyền để giúp họ, dáng vẻ lúc nào cũng coi trời bằng vung, giờ đây sao tự dưng lại nhỏ nhẹ thế này?  

             Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là bởi vì Lâm Hàn, Dương Lệ khó hiểu quay sang nhìn anh.  

             Lâm Hàn nhìn người của nhà họ Hạ lại thở dài, khẽ lắc đầu nói: "Vốn dĩ tôi không muốn nhằm vào mấy người, thậm chí hồi trước còn có ý định muốn giúp mấy người vì nể có Tần Liên ở đấy, nhưng hết lần này tới lần khác mấy người đều động đến giới hạn của tôi".  

             Lúc này, Dương Khiết ở phía sau đã quá đỗi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này.  

             Người của nhà họ Hạ gấp rút làm cho xong thủ tục rút vốn rồi chạy đi mất, chính là bởi vì vội tới chỗ Lâm Hàn hạ mình nói xin lỗi anh ấy?  

             Dương Khiết biết rõ, người của nhà họ Hạ không phải ngốc, nếu đã đến bước này thì ắt hẳn là có nguyên nhân, mà khỏi phải nói chắc chắn là có liên quan đến Lâm Hàn.  

             Bỗng chốc, Dương Khiết chợt kinh ngạc không thôi nhìn về phía Lâm Hàn đang đứng đằng xa, hóa ra anh rể mình lợi hại như vậy, trước kia không biết luôn á!  

             Giờ ngẫm lại cảnh Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt luôn kiếm chuyện với Lâm Hàn, Dương Khiết bèn cảm thấy hết sức buồn cười. Vốn dĩ Lâm Hàn không phải là kẻ vô tích sự, cũng không phải do anh sợ bọn họ, mà là do Lâm Hàn nể mặt mũi Dương Lệ nên chẳng thèm đối đầu gay gắt với bọn họ mà thôi.  

             Tự nhiên cô ấy lại cảm thấy hâm mộ Dương Lệ, có thể tìm được một người chồng vừa tài giỏi vừa biết yêu thương vợ như vậy, một ông chồng như Lâm Hàn, e rằng khó tìm ra được người thứ hai.  

             Bên kia, người của nhà họ Hạ vừa nghe lời Lâm Hàn nói thì có chút bối rối.  

             "Cậu Lâm, tại tôi có mắt không tròng, có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cầu xin cậu bỏ qua cho nhà họ Hạ chúng tôi lần này đi, về sau chúng tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa!", Hạ Đạt khẩn thiết cầu xin, giọng điệu hèn mọn không thôi, chỉ còn thiếu quỳ xuống trước Lâm Hàn.  

             Hạ Minh cũng gật gật hùa theo, nói: "Lâm Hàn, chỉ cần cậu bỏ qua cho chúng tôi lần này, sau này cậu muốn chúng tôi làm gì chúng tôi cũng sẽ làm theo cậu hết".  

             Hạ Sương vốn không muốn quan tâm, dù sao chuyện này cô ta đã phản đối ngay từ đầu, đều do hai người Hạ Minh và Hạ Đạt tự làm tự chịu. Nhưng, dù sao công ty giải trí Tinh Quang cũng có tâm huyết của cô ta trong đấy, Hạ Sương không nỡ đứng nhìn công ty giải trí Tinh Quang cứ thế mà sụp đổ.  

             Nghĩ tới đây, Hạ Sương cũng tiến lên, vội nói: "Lâm Hàn, chuyện này quả thật do nhà họ Hạ chúng tôi không đúng, mong anh cho chúng tôi thêm một cơ hội".  

             Lâm Hàn liếc nhìn Hạ Sương, Dương Lệ cũng từng kể với anh, chuyện này không liên quan mấy đến Hạ Sương, đa phần đều do bị ép đi theo thôi.  

             Hơn nữa, vốn dĩ Lâm Hàn cũng không coi nhà họ Hạ ra gì, bởi vì cũng chẳng xứng để là đối thủ của anh.  

             Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Thật sự tôi cũng không muốn chĩa mũi dùi vào mấy người, chuyện này xem như tôi nể mặt Hạ Sương. Sau này, nước giếng không phạm nước sông, người của nhà họ Hạ mấy người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu còn dám đến kiếm chuyện với tôi, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu".  

             Lâm Hàn nói xong liền gửi cho Tôn

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK