Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Từ sau lần Lâm Hàn dẫn theo đám Tôn Hàn Các đến thành phố Thiên Kinh thì Nhan Thành khá là rảnh.  

             Tuy Nhan Thành cũng hiểu Lâm Hàn không dẫn mình đi là vì thực lực của mình không đủ, đi chỉ tổ vướng chân.  

             Nhưng điều đó sẽ khó tránh khỏi khiến Nhan Thành tủi thân, cảm thấy mình không được Lâm Hàn coi trọng.  

             Mỗi ngày cũng chẳng có gì làm, chỉ tập trung quản lý những thế lực trong vùng xám ở thành phố Đông Hải đừng để bọn họ gây chuyện là được.  

             Lúc này, Nhan Thành đang chán đến chết thì chuông điện thoại vang lên, liếc thấy là Lâm Hàn, cậu ta lập tức kích động, nhảy cẫng lên, nhấn nghe ngay.  

             "Alo, anh Hàn ạ, anh tìm tôi có chuyện gì à?", Nhan Thành hơi kích động nói.  

             Lâm Hàn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói kích động ấy của Nhan Thành thì chợt cảm thấy khó hiểu. Anh suy nghĩ một lát, cũng đoán được đại khái.  

             "Sao, tôi không dẫn cậu đi thành phố Thiên Kinh nên dỗi?", Lâm Hàn cười hỏi.  

             "Không không, anh Hàn à, sao tôi có thể giận anh chứ? Là do tôi không đủ khả năng, đi cũng chẳng giúp được gì, có khi còn sẽ cản trở. Anh không dẫn tôi theo là đúng", Nhan Thành vội nói.  

             Lâm Hàn gật đầu, lần trước đi thành phố Thiên Kinh, anh chỉ dẫn theo một nhóm người mạnh nhất thôi.  

             Nhan Thành đã cứu tính mạng Lâm Hàn, nên đương nhiên vô cùng đáng tin. Có điều, về mặt khả năng thì lại hơi yếu, vì vậy mới không dẫn cậu ta theo. Mà giờ, chính là cơ hội tốt để đào tạo cậu ta.  

             Đi đối phó với một quý tộc như nhà họ Khương thì có lẽ Nhan Thành chưa đủ trình, nhưng đối phó cái thế gia cỏn con như nhà họ Hạ vẫn dư sức. Vừa hay cũng có thể huấn luyện cậu ta có khả năng tự mình đảm đương một phía.  

             "Được rồi, không nói giỡn với cậu nữa. Tôi tìm cậu là có chuyện muốn cậu đi làm", bấy giờ, Lâm Hàn chợt nói.  

             "Anh Hàn cứ việc nói, chuyện gì tôi cũng sẽ hoàn thành thật tốt giúp anh!", Nhan Thành nghe vậy thì kích động, cuối cùng anh Lâm cũng có việc giao cho cậu ta làm.  

             Nghe thấy giọng nói kích động của Nhan Thành, Lâm Hàn bất lực cười, rồi kể chuyện của công ty giải trí Tinh Quang và Dương Khiết cho cậu ta nghe.  

             "Đại khái là thế, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của Dương Khiết cho cậu, tự cậu liên lạc với dẫn vài người đáng tin đi tìm em ấy, hỗ trợ em ấy giải quyết chuyện này, không đến lúc bất đắc dĩ lắm thì không được ra tay hiểu không? Nhưng nếu có ai dám ra tay với em ấy, cậu cũng không cần nương tay, cứ thẳng tay dạy cho đối phương một bài học", Lâm Hàn dặn.  

             "Vâng, anh yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy và giải quyết chuyện này thật tốt", Nhan Thành đáp lại.  

             "Ừ, có tin gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể báo với tôi, cứ vậy đi", Lâm Hàn nói xong bèn cúp điện thoại.  

             Sau khi kết thuộc cuộc gọi với Nhan Thành, Lâm Hàn bèn thả lỏng lại.  

             Trước đó vừa trải qua chuyện của nhà họ Khương ở thành phố Thiên Kinh, rồi chờ người ở khu Bắc Đông đến lại phải bận rộn. Tiếp đó là hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, xa hơn nữa là tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm.  

             Nhiều chuyện cần phải xử lý như vậy khiến Lâm Hàn cảm thấy khá áp lực, nên trong khoảng thởi gian rảnh rỗi hiếm thấy này, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, ở nhà với vợ mình.  

             Đúng lúc gần đây cũng không có chuyện gì khác.  

             Sau đó, Lâm Hàn bèn ung dung nằm phơi nắng chờ Dương Lệ dậy.  

             Sau khi Dương Lệ dậy, hai người ăn chút gì đó rồi Lâm Hàn bèn dẫn cô ra ngoài đi dạo, cùng thư giãn thả lỏng lại với nhau.  

             Tuy bên công ty còn rất nhiều chuyện liên quan đến việc hợp tác với các công ty khác trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, nhưng những chuyện quan trọng đã được Dương Lệ xử lý xong. Giờ chỉ còn lại mấy chuyện đơn giản như một số xã giao không quan trọng lắm, giao cho cấp dưới đi làm là được, có gì rắc rối thì lại liên lạc với cô.  

             Lâm Hàn và Dương Lệ hiếm thấy có được cơ hội rảnh rỗi, đi dạo cùng nhau.  

             Cùng lúc đó, bên Dương Khiết cũng nhận được điện thoại của Nhan Thành, biết anh ta là người Lâm Hàn cử tới, Dương Khiết bèn hẹn gặp nhau ở quán cà phê.  

             Trong quán cà phê, Dương Khiết gọi một ly cà phê cho mình rồi ngồi chơi điện thoại chờ.  

             "Cũng không biết ý của anh rể hai là gì, việc này mà cần bảo vệ gì chứ? Còn đặc biệt cử người tới bảo vệ mình, mình cũng có phải con nít đâu, có yếu đuối như vậy sao?", Dương Khiết lẩm bẩm, cứ cảm thấy kỳ lạ.  

             Chẳng bao lâu sau, Nhan Thành đã dẫn theo hai tên cấp dưới thân tín bước vào quán cà phê.  

             Tuy Nhan Thành và hai tên đàn em không ăn mặc lố lăng hay tản ra sự hung hăng của mấy gã côn đồ, nhưng vừa nhìn cũng không giống như người bình thường.  

             Mấy người còn lại trong quán thấy ba người Nhan Thành đều hơi sợ sệt né họ ra.  

             Mặc dù Nhan Thành còn khá trẻ, nhưng đã đi theo Lâm Hàn gặp được một số người, chứng kiến vài trường hợp đồ sộ, tuy không cố ý lộ ra vẻ hung hãn, nhưng nhìn cũng hơi làm cho người ta e ngại, có vẻ không ăn nhập với quán cà phê này cho lắm.  

             Nhan Thành nhanh chóng tìm được Dương Khiết, rồi đi tới cạnh bàn của cô ấy.  

             Từ lúc ba người Nhan Thành bước vào quán cà phê, Dương Khiết đã chú ý tới họ, thật sự là tại ba người họ quá nổi bật, chẳng hợp rơ với quán cà phê này chút nào.  

             Cho dù chưa có hành động nào, thậm chí là chưa làm cái gì, nhưng ba người Nhan Thành lại toát ra một khí thế không dễ chọc, làm người ta sợ hãi.  

             Lúc này, thấy ba người họ đi đến cạnh bàn mình, Dương Khiết còn tưởng rằng họ tính kiếm chuyện với mình.  

             "Các người muốn làm gì? Tôi đâu có đắc tội gì các người, nơi này là bên ngoài đấy, các người đừng có mà làm bậy!"  

             Dương Khiết đứng lên, lùi ra sau, sợ hãi nói.  

             Nhan Thành lại cười hỏi: "Xin chào, cô là cô Dương Khiết sao?"  

             "Đúng vậy, tại sao các người lại biết tên tôi? Rốt cuộc thì các người là ai?", Dương Khiết nghi ngờ nhìn ba người Nhan Thành, lòng thầm sợ sệt, cầm túi che trước ngực, xem như vũ khí duy nhất để phòng bị.  

             Lúc này, Nhan Thành lại bật cười nói: "Cô Dương Khiết, cô hiểu lầm rồi, tôi là Nhanh Thành, chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đây mà".  

             "Hả?"  

             Dương Khiết nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Đây là Nhan Thành, người Lâm Hàn cử đến á?  

             Dương Khiết tức thì có hơi xấu hổ, người ta chỉ là đến tìm mình, mà mình lại làm ra một loạt phản ứng như vậy thì quả thật có chút buồn cười.  

             "Ặc, vậy à, tôi còn tưởng rằng mấy người là người xấu, nhìn rất dữ...", Dương Khiết xấu hổ nói.  

             Nhan Thành nghe thấy thế, nhìn lại mình rồi nhìn hai người đi theo đằng sau, cảm thấy hơi khó hiểu, bọn họ trông rất bình thường mà, sao lại dữ?  

             Cái này mà là dữ chắc đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các chẳng phải sẽ là kẻ giết người ư?  

             "Cô Dương Khiết yên tâm, tôi là người anh Hàn cử tới bảo vệ cô, sẽ không gây bất cứ thương tổn gì cho cô, trái lại còn bảo vệ cô, không để người khác làm cô bị thương, nên đừng sợ", Nhan Thành nghiêm túc nói.  

             Dương Khiết khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi kỳ lạ, trong lòng cũng thầm thấy khó hiểu. Đây là sao? Vốn chỉ là đi rút vốn đầu tư, cả quá trình đều làm theo quy định của pháp luật, sao lại làm y chang như xã hội đen, còn cử người đến bảo vệ? Ba người Nhan Thành, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK