Chương 476: Hộp đêm Hồng Sơn
"Anh trai chạy Rolls-Royce chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa!"
"Lúc trước, anh ấy đã giúp cảnh sát tóm gọn băng đảng của Hoàng Báo!"
"Bây giờ, lại có mặt ở hiện trường trong cuộc vây bắt liên hợp giữa Kim Lăng và Lư Châu!"
"Siêu cấp vô địch!"
"Đây mới đáng là người nổi tiếng chứ! So với đám idol phẫu thuật thẩm mỹ suốt ngày bán thuốc, bán hàng online kia khác xa một trời một vực!"
"Anh trai chạy Rolls-Royce, em yêu anhhh!"
...
Chỉ trong chớp mắt, hot search weibo lại dậy sóng.
Đứng đầu là: "Anh trai chạy Rolls-Royce hỗ trợ cảnh sát vây bắt băng đảng nhà họ Hoàng?"
Phía dưới không ngừng nhảy bình luận.
Các diễn đàn lớn như Tieba đều bùng nổ những topic liên quan đến Anh trai chạy Rolls-Royce.
Ngay cả Lâm Hàn cũng không biết, sau buổi họp báo, anh lại trở thành chủ đề thảo luận của người dân khắp Hoa Đông.
Bây giờ, anh đang nhàn nhã nằm trên ghế thư giãn tắm nắng bên ngoài biệt thự.
Ting!
Ting!
Ting!
Có điều tin nhắn wechat trong điện thoại anh không ngừng vang lên.
Là của Ngô Xuyên, Nhan Thành đã được cử đi, còn có đám người Tôn Hàn Các gửi cho anh, báo cáo với anh về tiến triển tình hình thu phục thế lực nhà họ Hoàng. Và cả xin chỉ thị kế tiếp của Lâm Hàn cho kế hoạch.
Bản thân Lâm Hàn đang nằm thư giãn trong sân, nhưng những tin nhắn gửi đến cho anh báo về đều là tình hình biến hóa không ngừng ở toàn bộ vùng xám Hoa Đông.
...
Đêm đó, một hộp đêm ở thành phố Lư Châu giờ đã không còn yên ắng nữa.
Hộp đêm Hồng Sơn này vốn là hộp đêm sôi động nhất thành phố Lư Châu, khách ra vào tấp nập, lúc trước là địa bàn của nhà họ Hoàng.
Mặc dù, quanh đây không ít người thòm thèm, nhưng chấp pháp đường của nhà họ Hoàng nổi tiếng kinh khủng đã lâu, bọn họ không ai đám đụng vào.
Vậy mà hôm nay lại khác.
Trong bản tin sáng nay đã nói, chấp pháp đường nhà họ Hoàng đã bị diệt sạch, trụ sở chính nhà họ Hoàng ở thành phố Lư Châu cũng bị lực lượng cảnh sát càn quét.
Lúc này, những người còn lại của nhà họ Hoàng cũng chỉ là một đám chẳng đáng nhắc đến.
Hộp đêm sôi động phải xếp hàng dài để vào giờ đây lại vắng như chùa Bà Đanh, không phải không có người đến, mà là những ai đến thì đều đã nhập viện hết, vì thế những người còn lại nghe tin thì không dám đến nữa.
Lúc này, trước cửa hộp đêm đứng đông nghịt người.
Trong tay đều cầm ống thép, gậy sắt, đầu tóc nhuộm đủ màu, mặt mũi bất thiện.
"Sao hả? Cái hộp đêm này của mày sang cho đại ca Điền tao 300 ngàn tệ tao còn gật đầu, sau này còn bảo kê cho mày, chẳng phải hời cho mày quá rồi à?"
Một gã đàn ông bụng phệ cả người giăng kín hình xăm xanh cầm gậy sắt, vẻ mặt buồn cười nhìn ông chủ hộp đêm nói.
Đại ca Điền nắm trùm khu này, dưới trướng có hàng chục tên đàn em.
Mà khi vừa nhận được tin nhà họ Hoàng đã sụp đổ, gã ta lập tức kéo đến hộp đêm này định bụng thu phục những người còn ở bên trong.
Sau lưng đại ca Điền là mười mấy tên côn đồ tay cầm vũ khí như gậy sắt, dao phay... Tất cả đều hất mặt nhìn đám bảo vệ le que vài người còn lại của hộp đêm.
Ông chủ của hộp đêm Hồng Sơn là Hoàng Thiên, vóc người không cao, chỉ tầm 1 mét 65, đầu trọc bóng loáng, bây giờ ông ta đang ôm má phải in hằn dấu bàn tay đau rát.
Trước đây, ông ta là nhân vật nòng cốt của nhà họ Hoàng.
Nhìn mười mấy tên côn đồn và gã đại ca họ Điền chưa nghe danh tiếng bao giờ trước mắt, Hoàng Thiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngày trước, vốn dĩ ông ta chẳng xem cái loại côn đồ cắc ké này ra gì, thậm chí chúng còn chẳng có tư cách để nói chuyện với ông ta nữa. Nhưng bây giờ, ông ta đành bó tay với đám nhãi nhép này.
Bởi vì nhà họ Hoàng đã sụp đổ!
Hộp đêm này là lớn nhất tại Lư Châu, vốn có rất nhiều bảo kê và bảo vệ.
Nhưng sau khi tin tức nhà họ Hoàng bị diệt vong được lan truyền, những người này vừa bỏ chạy vừa cướp đoạt, chỉ còn lại một số nhân viên bảo vệ ít ỏi trong hộp đêm.
Nếu không phải còn đợi chia một ít tài sản còn lại của nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên chẳng chút hoài nghi, đám bảo vệ còn lại của nhà họ Hoàng đã chạy mất dép từ lâu.
"Đại ca Điền, mày đừng ép người quá đáng! Chỉ có 300 ngàn mà muốn mua hộp đêm của tao, mày đang nằm mơ à? Mỗi đêm thường thường thôi tao cũng đã lời được gấp mấy lần số này rồi!"
Hoàng Thiên giận đến hai mắt đỏ ngầu.
Đại ca Điền nghe vậy nhưng lại không thèm để ý:
"Mày cũng nói đó là ngày thường, thế tối nay mày lời được bao nhiêu? Sau này mày có còn lời được bao nhiêu? Ô dù lớn của mày là nhà họ Hoàng đã rách rồi, hộp đêm này của mày còn được như trước sao? Có khách đến nữa à?"
"Tao khuyên mày ngoan ngoãn bán cái hộp đêm này cho tao đi, nếu không thì đàn em tao chẳng nương tay đâu! Hơn nữa, tao cũng đã tử tế với mày lắm rồi, mày là người của nhà họ Hoàng, tao chỉ cần gọi một cuộc cho cảnh sát, thì bọn họ còng đầu mày ngay!"
Đại ca Điền lại nói tiếp: "Nhưng, chỉ cần mày chịu giao hộp đêm này cho tao, tao có thể đảm bảo mày sẽ bình an vô sự, ở lại chỗ của tao làm lao công, cọ toilet, lau sàn các kiểu đi... tuy rằng lương không cao nhưng ít ra còn an toàn".
"Mà ngược lại, nếu còn cứng đầu thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn!"
Sắc mặt Hoàng Thiên tái xanh, cách đây mấy hôm, có rất nhiều khách đến giải trí thì liền bị đám đại ca Điền đánh nhập viện.
Vì vậy, những người khách khác cũng chẳng dám bén mảng tới nữa, tối nay đừng nói là kiếm được tiền, đền tiền thuốc men cũng không biết bao nhiêu cho đủ.
"Còn không nhanh đồng ý, chán sống hả!"
Đại ca Điền thấy Hoàng Thiên kề cà không nói lời nào, mất kiên nhẫn phất tay, một đám đàn em tức thì vung vũ khí bao vây.
Hoàng Thiên nhìn cả đám sắc mặt nháy mắt xám như tro tàn.
"Quả nhiên chỉ vừa sụp đổ, đám đầu đường xó chợ liền đánh hơi được ngay, sao không tự soi cái bản mặt vào bãi nước tiểu xem bản thân mình là cái thá gì chứ!"
Bỗng nhiên, một giọng nói rét lạnh văng vẳng vang lên.
"Hử? Thằng nào đấy?"
Đại ca Điền biến sắc, quay về hướng tiếng nói phát ra.
Dưới bóng đèn mờ, một hàng người dần dần xuất hiện.
Dẫn đầu là một thanh niên để đầu húi cua, nhìn về phía đại ca Điền bằng ánh mắt lạnh tanh.
Mà sau lưng anh ta, từng người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn, tỏa ra khí thế lạnh lẽo.
Vừa thấy những người này, con ngươi đại ca Điền co rút lại, cảm giác tại họa sắp ập đến nơi.
Đám đàn em sau lưng gã ta chẳng thể bằng cái ngón chân của đám người này nữa là, quả thật là một trời một vực!
"Mày là ai?"
Đại ca Điền siết chặt gậy sắt trong tay, mặt đầy cảnh giác.
"Tao là ai không quan trọng, mấu chốt là bây giờ mày lập tức cút cho tao, đợi lát nữa xe cứu thương đến thì không hay lắm đâu", người thanh niên kia nói kèm theo là một luồng sát khí tỏa ra từ khắp người anh ta.
Người thanh niên này chính là Ngô Xuyên!
Anh ta và đám người Tôn Hàn Các lái xe cả buổi chiều để đến thành phố Lư Châu, dựa vào tình báo về quy mô, vị trí, địa chỉ các sản nghiệp lớn của nhà họ Hoàng, nên đã chọn ghé đến thu phục hộp đêm Hồng Sơn này đầu tiên.
"Gáy lớn thế nhỉ! Thành phố Lư Châu, ngoại trừ nhà họ Hoàng, chẳng thằng nào dám ăn nói như vậy với tao cả! Nhưng có điều nhà họ Hoàng đã toang rồi!"
"Mà ngược lại, nếu còn cứng đầu thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn!"
Sắc mặt Hoàng Thiên tái xanh, cách đây mấy hôm, có rất nhiều khách đến giải trí thì liền bị đám đại ca Điền đánh nhập viện.
Vì vậy, những người khách khác cũng chẳng dám bén mảng tới nữa, tối nay đừng nói là kiếm được tiền, đền tiền thuốc men cũng không biết bao nhiêu cho đủ.
"Còn không nhanh đồng ý, chán sống hả!"
Đại ca Điền thấy Hoàng Thiên kề cà không nói lời nào, mất kiên nhẫn phất tay, một đám đàn em tức thì vung vũ khí bao vây.
Hoàng Thiên nhìn cả đám sắc mặt nháy mắt xám như tro tàn.
"Quả nhiên chỉ vừa sụp đổ, đám đầu đường xó chợ liền đánh hơi được ngay, sao không tự soi cái bản mặt vào bãi nước tiểu xem bản thân mình là cái thá gì chứ!"
Bỗng nhiên, một giọng nói rét lạnh văng vẳng vang lên.
"Hử? Thằng nào đấy?"
Đại ca Điền biến sắc, quay về hướng tiếng nói phát ra.
Dưới bóng đèn mờ, một hàng người dần dần xuất hiện.
Dẫn đầu là một thanh niên để đầu húi cua, nhìn về phía đại ca Điền bằng ánh mắt lạnh tanh.
Mà sau lưng anh ta, từng người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn, tỏa ra khí thế lạnh lẽo.
Vừa thấy những người này, con ngươi đại ca Điền co rút lại, cảm giác tại họa sắp ập đến nơi.
Đám đàn em sau lưng gã ta chẳng thể bằng cái ngón chân của đám người này nữa là, quả thật là một trời một vực!
"Mày là ai?"
Đại ca Điền siết chặt gậy sắt trong tay, mặt đầy cảnh giác.
"Tao là ai không quan trọng, mấu chốt là bây giờ mày lập tức cút cho tao, đợi lát nữa xe cứu thương đến thì không hay lắm đâu", người thanh niên kia nói kèm theo là một luồng sát khí tỏa ra từ khắp người anh ta.
Người thanh niên này chính là Ngô Xuyên!
Anh ta và đám người Tôn Hàn Các lái xe cả buổi chiều để đến thành phố Lư Châu, dựa vào tình báo về quy mô, vị trí, địa chỉ các sản nghiệp lớn của nhà họ Hoàng, nên đã chọn ghé đến thu phục hộp đêm Hồng Sơn này đầu tiên.
"Gáy lớn thế nhỉ! Thành phố Lư Châu, ngoại trừ nhà họ Hoàng, chẳng thằng nào dám ăn nói như vậy với tao cả! Nhưng có điều nhà họ Hoàng đã toang rồi!"
Đại ca Điền cười lạnh, kế đó quát lớn:
"Lên! Đập thấy mịa mầy thằng thích chõ mõm vào chuyện người khác cho tao!"
Tức thì, mười mấy tên côn đồ cắc ké xông về phía Ngô Xuyên.
"Lên!"
Ngô Xuyên phất tay, nhàn nhạt mở miệng.
Đám người Tôn Hàn Các sau lưng cũng đều xông lên.
Vừa va chạm, chênh lệch lập tức hiện ra rõ ràng.
Một bên là đám côn đồ cắc ké tay cầm gậy sắt ống thép, bên còn lại là đám vạm vỡ mặc vest tay không.
Nhưng còn chưa đến 3 phút đồng hồ, mười mấy tên côn đồ cắc ké kia đã kêu gào thảm thiết, lăn lộn đầy đất.