Chương 240: Chạy Mercedes-Benz
"Có, thưa cậu Lâm".
Trưởng phòng tài chính trả lời lại: "Phó phòng tài chính của công ty chúng ta đã làm công việc tài chính 10 năm rồi, có thể phụ trách các công việc lớn nhỏ liên quan đến tài vụ, dùng ông ta cũng được đó, đảm bảo không có vấn đề".
"Vậy thì dùng ông ta đi".
Lâm Hàn nhắn lại: "Ngày mai tôi đi đến đó sắp xếp thủ tục chuyển công ty cho ông ta".
"Vâng, cậu Lâm, vậy bây giờ tôi thông báo cho ông ta trước một tiếng để ông ta chuẩn bị", trưởng phòng tài chính nói.
Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, thở dài.
Việc niêm yết công ty thứ 2 trên thị trường chứng khoán coi như được giải quyết rồi.
Trong vòng một năm mà muốn đưa siêu thị Hoa Nhuận niêm yết trên sàn chứng khoán thành phố Đông Hải, thực sự rất khó.
Phải phát triển chuỗi siêu thị này ra cả Hoa Đông, thậm chí là nửa Hoa Hạ thì mới có khả năng.
Ít nhất, mỗi tỉnh thành của Hoa Hạ đều phải có sự hiện diện của siêu thị Hoa Nhuận.
“Trong tài khoản hiện có trên 10 tỷ, đoán chừng không đủ, xem ra phải về nhà để lấy thêm”, ánh mắt Lâm Hàn dao động:
“Có điều bây giờ không thể vội, trước tiên phải đợi siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải ổn định, hồi phục lại trong 3 tháng rồi mới nghĩ tới việc mở rộng”.
"Bước tiếp theo là phải bàn bạc việc hợp tác cung ứng với nhà họ Vương, đây là một liên kết nhỏ trong chuỗi cung ứng toàn cầu mà bố đã xây dựng”.
“Lúc trước mình và Vương Huy có mâu thuẫn lớn, muốn bàn chuyện hợp tác với nhà họ Vương cũng không đơn giản. Mềm không thể dùng, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi”.
Lâm Hàn mang vẻ mặt nặng nề, suy nghĩ kế hoạch sắp tới.
“Lâm Hàn! Lâm Hàn!”
Dưới lầu bỗng nhiên có tiếng kêu, là ông già Dương Cảnh Đào.
“Chuyện gì?”
Lâm Hàn xuống lầu, hỏi.
Dương Cảnh Đào đang nằm trên sofa, vắt chéo chân chơi điện thoại, nhìn thấy Lâm Hàn liền liếc mắt nói:
“Con gái nhà chú Tư của cậu vào thành phố làm việc, cậu đến bến xe Nam Đông Hải đón nó một chút”.
Nói xong, Dương Cảnh Đào lấy một chùm chìa khoá vứt lên bàn:
“Chạy Mercedes-Benz đi, đừng có lái chiếc xe nát của cậu, tránh làm cho nhà chúng ta thêm mất mặt!”
“Chú Tư? Chú Tư nào?”, Lâm Hàn chau mày.
“Chính là chú Tư Trương, tuy không cùng huyết thống nhưng tính theo vai vế thì cậu cũng phải gọi là chú Tư”, Dương Cảnh Đào hơi mất kiên nhẫn nói:
“Đi nhanh đi, dù gì người cùng một thôn, cũng tính là họ hàng, cậu phải đón tiếp tử tế, đừng làm tôi mất mặt. Tôi đã đưa số điện thoại của cậu cho chú Tư rồi, khi nào đến trạm cậu gọi điện thoại cho ông ấy”.
“Ông không tự đi được sao?”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, anh lười phải đi đón người.
“Tôi đi?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Cơ thể tôi còn chưa bình phục mà cậu kêu tôi đi đón người? Trên đường nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào, cuối cùng lắc đầu bất lực đi ra khỏi phòng.
Nếu họ hàng đã đến vậy thì cũng nên đi đón một lát, bày tỏ chút lịch sự.
“Này Lâm Hàn, cậu không cầm chìa khoá xe hả?”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng gọi.
“Tôi chạy xe của tôi đi”.
Giọng nói của Lâm Hàn nhàn nhạt vang lên.
“Cái gì, xe của cậu!”
Sắc mặt Dương Cảnh Đào thay đổi:
“Không được, cậu nhất định phải lái Mercedes-Benz của tôi! Cậu chạy chiếc xe nát kia đi đón họ hàng, chẳng phải làm trò cười cho người ta sao? Cậu mất mặt thì không sao, thể diện của tôi để ở đâu hả?”
Lâm Hàn vốn không quan tâm ông ta.
Dương Cảnh Đào nhìn ra bên ngoài, Lâm Hàn đã lái xe đi xa rồi.
“Loạn! Đúng là loạn mà!”
Dương Cảnh Đào tức đến mức đứng không vững: “Ở nhà có Mercedes-Benz không chạy lại chạy chiếc xe cùi bắp đi đón họ hàng, họ hàng nhìn thấy có Mercedes-Benz mà không lái, họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Mình làm sao giải thích đây? Vả lại, chạy chiếc xe đó nhất định sẽ bị người ta coi thường! Tên vô dụng này, thật làm mình mất mặt quá đi!”
...
Bến xe Nam Đông Hải, đây là trạm vận chuyển hành khách lớn nhất thành phố Đông Hải, là sự kết hợp của trạm tàu cao tốc, tàu hoả và ô tô, số lượng hành khách mỗi ngày lên tới mười mấy ngàn.
Khoảng 1 tiếng đồng hồ, Lâm Hàn lái xe đến đây.
Ánh mắt anh không mục đích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong trạm xe người qua lại tấp nập, khách du lịch túi lớn túi nhỏ vội vã di chuyển.
Bên ngoài cổng trạm có mấy tên cò đang đón khách, còn có một vài ông chủ nhà nghỉ hỏi thăm khách du lịch có ngủ qua đêm hay không.
Tầm 10 phút, điện thoại Lâm Hàn reo lên, là số lạ.
“Alo”, Lâm Hàn bắt máy.
“Lâm Hàn hả, tôi là chú Tư của cậu đây”.
Đầu bên kia, một giọng nói trầm thấp truyền tới: “Cậu ở đâu đấy? Tôi với con gái vừa ra khỏi bến xe, bây giờ đang đi tìm cậu”.
“Đi ra cổng trạm phía Nam, biển số xe A-HWL21, đèn đang nhấp nháy, chú đi ra cổng sẽ thấy ngay”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“OK! Phải rồi, tôi nghe Cảnh Đào nói là con rể lái Mercedes-Benz đến đón chúng tôi, cậu lái Mercedes-Benz đến hả?”, chú Tư thăm dò hỏi.
“Không có, tôi lái xe của tôi đến đón chú”, Lâm Hàn lạnh lùng trả lời.
“Vậy không phải Mercedes-Benz hả?”
Giọng nói của chú Tư bên kia điện thoại dường như có chút bất mãn:
“Thôi vậy, không phải Mercedes-Benz thì thôi, xe của cậu cũng có thể ngồi được. Cậu ở đó đợi nhé, tôi với em cậu ăn cơm xong rồi tới, trên tàu hoả chưa ăn cơm, đói chết đi được”.
“Chú Tư, ở nhà có cơm, chú về nhà ăn đi”, Lâm Hàn nhíu mày.
“Kêu cậu đợi thì cậu cứ đợi đi, ở đâu ra nhiều lời thừa thãi vậy!”
Chú Tư đột nhiên cao giọng, tỏ ý tức giận.
“Nói gì thì nói, tôi cũng là bậc cha chú của cậu, kêu cậu đợi một lát thì sao? Cậu không chạy Mercedes-Benz đến đón tôi, tôi không tức giận đã may cho cậu rồi! Bây giờ đói bụng, muốn cùng em gái cậu ăn bữa cơm, bảo cậu đợi một lát cậu đã không chịu nổi rồi hả?”
Nói dứt lời, chú Tư liền cúp máy.
Lâm Hàn lắc đầu bất lực, chú Tư này sao lại giống Dương Cảnh Đào đến vậy, không nói lí lẽ.
Đợi cả tiếng đồng hồ, Lâm Hàn cũng ngủ gục luôn.
Cốc, cốc, cốc!
Cửa xe của anh bị ai đó gõ mấy cái.
Lâm Hàn nhìn ra, có 2 người đang đứng ngoài cửa.
Một người đàn ông trung niên cỡ 50, 60 tuổi, vẻ mặt đen xì, hai gò má hóp lại, thân hình hơi thấp bé, mặc bộ quần áo vải thô màu trắng bên trên dính đầy vết vẩn, tay cầm một cái giỏ đan bằng sợi gai.
Lúc này đang dùng ánh mắt hình tam giác đánh giá Lâm Hàn.
Người này chính là chú Tư của Lâm Hàn, Trương Đức Thuận.
Bên cạnh ông ta là một cô gái.
Tuổi tác đâu đó tầm 20, mặc một cái áo khoác vải thô màu đỏ, trên mặt trang điểm loè loẹt, đánh má hồng, cũng đang nhìn Lâm Hàn.
Sau đó ánh mắt cô ta dời đến xe Lâm Hàn, lập tức tỏ vẻ coi thường.
Người này là con gái của Trương Đức Thuận, Trương Đào, theo vai vế thì cô ta là em của Lâm Hàn.
“Cậu chính là Lâm Hàn?”
Trương Đức Thuận quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới, hỏi.
“Là tôi”, Lâm Hàn gật đầu, mở cửa xe.
“Bố, không phải nói là Mercedes-Benz sao, sao lại là chiếc xe bánh mì này?”, Trương Đào nhìn xe Lâm Hàn, bất mãn mở miệng:
“Con còn nghĩ sẽ được trải nghiệm cảm giác ngồi Mercedes-Benz chứ!”
“Ha ha, tuy Cảnh Đào nói chạy Mercedes-Benz đến đón nhưng ông ấy sẽ không đưa xe cho con rể chạy đâu, nhỡ đâu hư hỏng gì thì sao? 80% là như vậy”, Trương Đức Thuận cười haha, ngồi lên xe:
“Có điều Dương Cảnh Đào cũng thật quá đáng, vậy mà lại để Lâm Hàn lái chiếc xe bánh mì này tới, bố cũng chẳng còn lời nào để nói với ông ấy”.
“Haiz, vốn dĩ muốn trải nghiệm cảm giác ngồi Mercedes-Benz một chút”.
Trương Đào lắc đầu buồn chán, cũng ngồi lên xe.