Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Lý Vọng Sơn ở đâu?

Ngô Xuyên gọi cậu Lâm là anh Hàn, vậy thân phận thật sự của cậu Lâm là gì?

Gã ta liền nhớ lại câu ‘Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, chỉ trách con rồng đó chưa đủ mạnh thôi!’ của cậu Lâm.

Dĩ nhiên "con rồng" mang tên cậu Lâm này vô cùng mạnh!

Nghĩ tới đây, anh Long rùng mình, âm thầm hoảng sợ không thôi.

Có thể xác nhận được thân phận của cậu Lâm này chắc chắn không hề đơn giản, địa vị cậu ta còn cao hơn cả Ngô Xuyên, vậy ắt hẳn là thân tín của Trần Vô Cực!

Mà vừa rồi, gã ta không những không ra tay giúp đỡ cậu Lâm, lại còn khuyên cậu Lâm quỳ lạy xin lỗi!

Chuyện này nếu bị cậu Lâm ghim...

Sắc mặt anh Long nhất thời xám như tro tàn.

"Ừ!", Lâm Hàn gật đầu.

"Lên, thịt bọn nó cho tao!"

Ngô Xuyên không nói thêm câu nào, lao về phía gã cầm đầu.

Anh ta dẫn theo cả trăm đàn em cùng xông lên.

Bảy tám tên kia chưa kịp phản kháng, tan đàn xé nghé, rồi giống như một miếng đậu hủ mềm oặt, bị đè xuống đất đánh đập dã man, miệng thì không ngừng kêu rên thảm thiết.

Lâm Hàn chắp tay sau lưng bình tĩnh đứng nhìn toàn cục.

Năm phút sau.

Toàn thân bảy tám người kia máu nhuộm đỏ chói, mặt mũi sưng phù, không còn nhìn ra con người. Sau đó còn bị bốn năm đàn em đỡ lên xếp thành một hàng trước mặt Lâm Hàn.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

...

Từng tên một đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

"Còn bảo tao quỳ nữa không?"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn gã cầm đầu với ánh mắt rét lạnh.

Lúc này, gã bị đánh gãy cả răng cửa, trong miệng đều toàn là máu tươi, hai má sưng húp, nhãn cầu phồng lên đỏ ngầu.

"Hà! Nhãi ranh, mày quen biết Ngô Xuyên thì đã sao?"

Gã nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nói tiếp: "Người chống lưng cho tao là anh Sơn! Mày đánh tao ra nông nỗi này chắc chắn anh Sơn sẽ không bỏ qua cho mày! Anh ấy sẽ hành hạ mày sống không bằng chết, với cả thằng Ngô Xuyên nữa!"

"Shhh, đến lúc này rồi còn cứng mồm à!"

Ngô Xuyên mắng to đạp cho gã một cước.

Gã đau đến không thở nổi, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đá nát.

"Nếu như sau lưng mày có Lý Vọng Sơn, vậy dẫn tao đi gặp hắn ta đi".

Lâm Hàn bình thản nói.

Nghe đến đây, gã cầm đầu, anh Long và cả Ngô Xuyên đều cùng sửng sốt:

"Anh Hàn, anh định..."

Dường như anh ta đã đoán được Lâm Hàn muốn làm gì.

"Trong giới xã hội đen ở thành phố Đông Hải chỉ cần họ Lâm là đủ rồi, ngoài ra toàn bộ đều không được tồn tại".

Lâm Hàn nói một cách bình thản nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự độc đoán đanh thép.

Nghe xong, đáy mắt Ngô Xuyên dấy lên một tia bùng nổ.

Nếu như Lâm Hàn chính thức nắm giữ vùng xám thành phố Đông Hải, địa vị của Ngô Xuyên là anh ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Quan trọng hơn hết là vùng xám sẽ được thống nhất, điều này chỉ nghĩ thôi cũng đã làm cho lòng người sôi sục!

"Anh Hàn, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tôi một mực cử người tìm kiếm tung tích của Lý Vọng Sơn nhưng vẫn không tìm được gì!", Ngô Xuyên nói:

"Tên này giảo hoạt như cáo, rất khó bị lôi đầu ra, mà muốn loại trừ hắn ta thì càng khó hơn!"

Lâm Hàn gật đầu, cánh tay trắng muốt vươn ra kiềm chặt quai hàm gã cầm đầu, lạnh lùng mở miệng:

"Nói tao nghe, Lý Vọng Sơn ở đâu".

"Mày muốn tìm anh ấy để gây sự à, tao méo nói chỗ anh Sơn ở nói cho mày biết đấy, mày đừng có nằm mơ!", gã cầm đầu trừng mắt đáp.

Trong lòng gã giờ đây đã cực kỳ sợ hãi.

Gã không ngờ thằng nhãi này lại gấu chó như vậy, Lý Vọng Sơn còn chưa tìm nó mà nó lại dám chủ động chạy đi tìm Lý Vọng Sơn.

Đúng là lỗ mãng! Không biết lường trước hậu quả!

Nhưng cũng có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho Lý Vọng Sơn, thế nên chỗ của Lý Vọng Sơn càng không thể lộ ra được.

"Vẫn còn khí phách nhỉ".

Khóe miệng Lâm Hàn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, rút tay về lạnh giọng:

"Rút hết móng tay, rút xong thì tới móng chân, kế tiếp thì bẻ hết răng, đến khi nào gã chịu khai ra thì thôi!"

Gã vạm vỡ này là người của Lý Vọng Sơn, hơn nữa gã còn là anh em của tổng giám đốc Mao.

Tổng giám đốc Mao là phường lừa đảo, thì gã này cũng chẳng sạch sẽ gì.

Thế nền dù có ra tay với gã, Lâm Hàn cũng sẽ không cảm thấy có gì trắc ẩn.

"Vâng!"

Ngô Xuyên gật đầu, phất tay ra hiệu cho đàn em lấy kiềm tới.

"Bọn...bọn mày muốn làm gì!"

Sắc mặt gã cầm đầu tái xanh, cả người run rẩy liên tục lùi về sau.

Lập tức có bốn đàn em bước lên, gắt gao đè chặt lại, mặc cho gã có giãy giụa thế nào thì cũng vô dụng.

Một người mang kiềm đến kẹp vào móng tay cái rút mạnh ra!

Phựt!

Máu văng tung tóe!

Một cái móng tay bị rút thẳng ra từ trong da thịt!

"Aaaaaaa!"

Gã ta ngửa đầu gào hét thảm thiết, cả người co quắp lại, cảm thấy cứ như quả tim đã rớt ra ngoài:

"Aaa...đau quá!"

"Rút tiếp!", Lâm Hàn chắp tay sau lưng thờ ơ nói.

Đàn em kia lấy kiềm đặt vào ngón trỏ của gã, vừa chạm vào cảm giác lạnh đến tê tái làm cho gã co rút người lại, hoảng sợ kêu lên:

"Tao nói, tao nói! Đừng rút nữa! Tao khai!"

"Haha, vừa rồi còn cứng mồm lắm mà", Lâm Hàn cười ha hả nói, anh cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

Tên này cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức chịu đựng đương nhiên chẳng đáng bàn, có thể cứng mồm đến khi bị rút mất móng cái đã hay lắm rồi.

"Nói nhanh đi, Lý Vọng Sơn ở đâu", Ngô Xuyên nắm đầu gã lạnh giọng chất vấn.

"Chỗ...chỗ anh Sơn hay đến uống rượu là Karaoke Royal, quán karaoke này là tài sản của một tên thuộc hạ", gã run rẩy đáp.

"Karaoke Royal?", Ngô Xuyên nhìn về phía Lâm Hàn: "Anh Hàn, bây giờ chúng ta qua đó luôn không?"

Lâm Hàn gật đầu: "Đi, lôi mấy tên này theo luôn".

"Được!"

Ngô Xuyên gật đầu, lập tức đi gọi xe.

Tầm nửa tiếng sau, có hai mươi chiếc xe van chạy đến, một chiếc có thể chở bảy tám người.

Lâm Hàn lái chiếc GMC của anh, dẫn thêm vài đàn em chạy trước mở đường.

"Cậu Lâm, cậu Lâm!"

Anh vừa ngồi lên xe, thì bên ngoài vang lên một giọng nói, nhìn sang là anh Long chạy đến, mặt đầy nịnh nọt.

"Có chuyện gì không?"

Lâm Hàn nhìn gã ta hỏi.

"À thì...tôi có thể đi chung với cậu không?"

Anh Long ngập ngừng mở miệng, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Gã ta hiểu rõ, cơ hội trước mắt là cách duy nhất để mình có thể bày tỏ ý muốn sửa chữa lỗi lầm.

Chuyện gã ta quỳ lạy vừa rồi chắc đã để lại ấn tượng không tốt cho Lâm Hàn.

Bây giờ xông xáo hành động cùng Lâm Hàn, biểu hiện tốt một chút cũng còn hi vọng cao sẽ lấy lại được hảo cảm.

Hơn hết, đây còn là một cơ hội thăng tiến!



Chuyến đi này của Lâm Hàn là nhằm vào Lý Vọng Sơn, có thể gặp nguy hiểm khôn cùng, tâm không vững ắt hẳn liền mất mạng.

Nhưng, điều này cũng chỉ là một lần đánh cuộc thôi!

Nếu như thành công, giới xã hội đen ở thành phố Đông Hải đã nắm chắc trong tay Lâm Hàn của nhà họ Lâm rồi!

Nếu như lần này cùng tiến cùng lùi, triệt để ôm chặt đùi Lâm Hàn, đến khi thành công thì gã ta cũng lập được không ít công lao.

Vậy nên anh Long không ngại xông pha về phía trước, không cần chỉ trông nom cái đường Tương Lai có mấy mét này nữa.

Địa bàn của gã ta rồi sẽ trải khắp cái thành phố Đông Hải này!

Lâm Hàn liếc nhìn anh Long, dĩ nhiên anh cũng đã nhìn ra được ý đồ của anh Long.

"Nếu anh muốn, vậy thì lên xe đi", anh hờ hững đáp.

Muốn nắm hết cái giới này, thế thì thu phục trước vài con tôm tép đã.

Anh Long lợi dụng Lâm Hàn.

Lâm Hàn sao lại không "dùng" gã ta được chứ?

Nghe thế, anh Long mừng rỡ:

"Cậu Lâm đợi chút, tôi đi kéo thêm người đến!"

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK