Chương 355: Triệu Nhã
“Đúng vậy! Tại Kim Lăng, hơn nữa máy ATM cũng là của ngân hàng Thiên Thụy chúng ta, có thể trích xuất camera, thấy được tướng mạo của khách hàng Lâm Hàn!”
Giám đốc đầu tư tài chính hào hứng nói:
"Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm, Nhã Thiến, cô tới phòng giám sát, tôi sẽ tới đường cao tốc bên kia, tranh thủ cơ hội gặp được vị khách hàng lớn này!”
“Vâng!”
Chu Nhã Thiến gật đầu đi về hướng phòng quản lý giám sát.
Tất cả các máy ATM của ngân hàng Thiên Thụy tại Kim Lăng đương nhiên đều có lắp đặt camera, có thể trích xuất bất cứ lúc nào.
Đến phòng quản lý giám sát, Chu Nhã Thiến lập tức tìm ngay camera của máy ATM thuộc ngân hàng Thiên Thụy nằm trên đường cao tốc trong ba phút gần đây.
“Chỉ là không biết anh ta trông như thế nào, Lâm Hàn… cái tên này thật là khó nghe, làm mình nhớ tới tên nghèo kiết hủ lậu kia! Nhưng chỉ cần có tiền là được rồi!”
Chu Nhã Thiến hai má ửng hồng, mở ra video.
“Làm sao có thể như vậy?”
Chu Nhã Thiến há hốc miệng, chết lặng.
Trên màn hình giám sát, người rút tiền không phải là đàn ông mà là một phụ nữ có nốt ruồi son ở giữa hai lông mày, vô cùng xinh đẹp, ở cô toát lên khí chất cổ điển.
“Không phải đó chứ, có phải là nhầm lẫn rồi không”.
“Lâm Hàn đâu? Sao lại trở thành phụ nữ rồi?”
...
Đồng thời, tại trạm thu phí đường cao tốc Tần Hoài Kim Lăng.
“Cậu Lâm, tôi rút tiền xong rồi”.
Tần Liên lên xe, ngồi vào ghế phụ, mở túi lấy ra một xấp tiền giấy màu đỏ. Tổng cộng 100 ngàn tệ, cô trả lại tấm thẻ ngân hàng Thiên Thụy kia cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn gật đầu, sở dĩ bảo Tần Liên đi rút tiền là vì xe đang dừng ở bên đường, nếu có cảnh sát giao thông tới, có người ngồi ở ghế lái sẽ dễ dàng giải thích hơn.
Còn về 100 ngàn tệ, là chuẩn bị cho người mà Lương Huy cử tới.
Suy cho cùng, các thủ tục mở siêu thị rất rườm rà, nếu có thể đút lót được các cơ quan ban ngành của chính phủ một lượt thì hiệu quả sẽ càng cao.
Lâm Hàn đem thẻ cất đi, yên lặng chờ người bên kia đến, trong xe rơi vào trầm mặc.
“Cậu Lâm, vừa rồi ở Trung tâm dạy múa cổ phong Cổ Vận, anh nói… nói tôi là người của anh, câu đó là có ý gì?”
Tần Liên cắn môi mỏng, bỗng nhiên mở lời, nhìn Lâm Hàn với đôi mắt to, có chút ngượng ngùng.
Lâm Hàn khựng lại, không ngờ Tần Liên sẽ đột nhiên đưa ra câu hỏi này.
“Tôi bỏ tiền ký hợp đồng với cô, cô chính là người của tôi, còn có ý gì nữa sao?”, Lâm Hàn cười nói.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Tần Liên hơi ngẩn người, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Cô còn tưởng rằng… Lâm Hàn có hảo cảm với cô, nên mới nói như vậy trước mặt mọi người.
Cô cũng có ấn tượng tốt với anh.
Dù sao một người đàn ông ưu tú như vậy rất dễ dàng chiếm được tâm hồn thiếu nữ của các cô gái.
“Vậy còn ý gì khác à?”, Lâm Hàn bất đắc dĩ.
“Được rồi”.
Tần Liên gật đầu, nhịp tim hơi tăng nhanh, đây là lần đầu tiên cô chủ động với người khác giới như vậy, nhưng kết quả, khiến cô có chút thất vọng.
Tiếp đó cô lại nghĩ, một người xuất sắc như Lâm Hàn, Tần Liên cô xứng với anh sao?
Tần Liên, mày hiện giờ chỉ là một streamer, thế nào cũng không có khả năng xứng với Cậu Lâm!
Đợi hai năm nữa hợp đồng hết hạn, sau đó mày đặt chân vào giới showbiz, trở thành minh tinh, đến lúc đó nhất định có thể xứng với Cậu Lâm!
Tần Liên thầm nghĩ trong lòng.
Không quá mười phút, một chiếc xe khách chạy tới Hoa Đông từ Kim Lăng chậm rãi đỗ lại bên đường.
Một người phụ nữ bước xuống xe.
Cô ta trông rất lão luyện với mái tóc tém, khuôn mặt trắng bóc, cao tầm 1m65, vòng ba nảy nở đàn hồi. Bước đi khí phái, mang đến cho người ta cảm giác của một nữ cường nhân.
Người phụ nữ tay trái cầm một chiếc cặp công văn màu đen, sau khi xuống xe, cô ta đảo mắt đánh giá xung quanh, nhìn thấy xe của Lâm Hàn liền bước tới.
Lâm Hàn cũng xuống xe.
“Chào cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã, là người được giám đốc Lương cử tới để giúp anh mở chi nhánh Siêu thị Hoa Nhuận”, tới trước mặt Lâm Hàn, Triệu Nhã vươn tay phải trắng nõn, rất trực tiếp:
"Tôi đã có ba năm kinh nghiệm làm việc tại siêu thị, và tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt công việc”.
“Ừ, lên xe đi”.
Lâm Hàn gật đầu và bắt tay với Triệu Nhã.
“Vị này là?”
Sau khi lên xe, Triệu Nhã phát hiện ghế phụ còn có một cô gái đang ngồi.
Cô gái này rất xinh đẹp, giống như thiếu nữ trong khuê phòng chờ gả thời cổ đại, khí chất xuất chúng.
“Bạn của tôi, sau này hai người sẽ sống chung với nhau, tôi hy vọng hai người sẽ không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào!”, Lâm Hàn khởi động xe, mỉm cười nói.
Phòng tổng thống có rất nhiều phòng nên việc Triệu Nhã dọn đến ở cũng không ảnh hưởng gì cả.
“Cậu Lâm yên tâm, tôi chỉ quan tâm tới công việc”, Triệu Nhã nói.
Tần Liên thì gật đầu, so sánh với nữ cường nhân như Triệu Nhã, tính cách của cô ấy có vẻ mềm mại hơn một chút.
Sau đó, chiếc GMC liền rời trạm thu phí cao tốc và hướng về phía khách sạn Hilton.
Không lâu sau khi Lâm Hàn rời đi, một chiếc Audi A6 chạy tới.
Giám đốc tài chính của ngân hàng Thiên Thụy bước khỏi xe, và nhìn xung quanh, trống không.
“Ôi chao! Đến muộn một bước rồi!”
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ phiền muộn: “Bỏ đi, vẫn nên quay về xem camera thôi!”
...
Khi đến khách sạn Hilton, Tần Liên bắt đầu livestream, Lâm Hàn lấy ra tài liệu về Siêu thị Hoa Nhuận và bản đồ của toàn bộ thành phố Kim Lăng để thảo luận với Triệu Nhã về việc mở chi nhánh ở Kim Lăng trong tương lai.
Thấy hai người thảo luận vô cùng nghiêm túc, trong lòng Tần Liên cảm thấy khó chịu.
Thu nhập của Triệu Nhã chắc chắn không bằng Tần Liên, nhưng ít nhất, đây là một công việc đòi hỏi sự tâm huyết, đổ mồ hôi và nỗ lực.
Còn Tần Liên thì cảm thấy mình đang bán nụ cười trước ống kính, tuy rằng chỉ nhảy múa, tán gẫu, nhưng bản thân giống như một con hát thời xưa, chỉ cần ở bên người giàu có thật tốt là được.
Thu nhập rất cao, nhưng địa vị, cô không có.
“Chẳng trách Cậu Lâm không thích mình, có lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy, rốt cuộc mình cũng chỉ là một con hát. Hơn nữa còn là một streamer, ngay cả một con hát cũng không bằng”, Tần Liên liếc nhìn Lâm Hàn, ánh mắt u ám.
Cô nghiến răng ngà, tự động viên chính mình:
"Trong tương lai, mình nhất định sẽ trở thành ngôi sao, hơn nữa còn phải thuộc phái diễn viên thực lực, tuyệt đối không đóng tiểu thịt tươi hay phim chiếu mạng! Phải khiến Cậu Lâm thực sự yêu mình!”
Lâm Hàn và Triệu Nhã bàn luận ba bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng lên kế hoạch cho hướng phát triển trong tương lai cho chi nhánh của Siêu thị Hoa Nhuận.
Quy mô của siêu thị đương nhiên không thể giới hạn ở Kim Lăng, toàn bộ Hoa Đông đều phải mở chi nhánh của các Siêu thị Hoa Nhuận.
Như vậy mới có thể trở thành công ty niêm yết sàn NASDAQ trong vòng một năm!
Sau khi thảo luận xong, Lâm Hàn có chút mệt mỏi nên trở về phòng, ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, chuẩn bị sau khi tỉnh dậy sẽ đi tới chỗ Trần Nam, bắt đầu xử lý việc máy bảo vệ môi trường của Hồng Chính.
Giấc ngủ này kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, đợi Lâm Hàn rời giường thì trời đã tối, nhưng anh lại tràn đầy năng lượng.
Trăng sáng treo trước cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, thành phố Kim Lăng xe cộ đông nghịt và ồn ào náo động.
Ù ù ù...
Bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên, cầm lên xem thì đó là một số điện thoại lạ.
“Alo, ai đó?”, Lâm Hàn trả lời điện thoại.
“Lâm Hàn, là tôi, Khúc Hà đây”, giọng nói của người kia mang theo sự ngập ngừng.
“Khúc Hà?”
Lâm Hàn giật mình, không ngờ Khúc Hà sẽ gọi điện tới.
Anh đã để lại số điện thoại di động của mình khi bắt đầu làm việc cho guitar punk, vì vậy anh không hề ngạc nhiên đối với việc Khúc Hà biết số của mình.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.
“Tôi… tôi gọi điện tới là muốn xin lỗi anh”.
Ở đầu bên kia, Khúc Hà đẩy gọng kính, lấy hết can đảm:
"Trước đây ở công ty, những lời tôi nói với anh có lẽ có phần quá đáng, mong anh đừng để trong lòng".