Chương 227: Ông có phải lừa đảo không
“Đúng rồi, tôi còn bỏ dây sạc sau ghế”, Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng.
Nghe những lời này, sắc mặt của tổng giám đốc Mao trở nên khó coi, ông ta lạnh lùng nói:
“Nhóc con, cậu ăn trộm chìa khoá xe của tôi thì thôi đi, còn mở cửa xe của tôi nữa hả?”
Tóm lại, tổng giám đốc Mao không tin chiếc GMC này là của Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, anh trộm chìa khoá cũng có thể bỏ qua, còn mặt dày mày dạn mở cửa xe nữa? Nếu như bên trong thiếu đi thứ gì thì anh thật sự trở thành kẻ trộm rồi đấy!”, ánh mắt Lương Sảng chứa đựng sự khinh thường.
Lâm Hàn lắc đầu bất lực, anh không thể ngờ tổng giám đốc Mao lại mặt dày như vậy.
Anh bước lên trước mở cửa xe, đưa bằng lái xe đến trước mặt tổng giám đốc Mao:
“Tự mình xem thử chiếc xe này rốt cuộc là của ai”.
Tổng giám đốc Mao vừa nhìn thấy giấy phép lái xe, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Người sở hữu phương tiện bên trên chính là Lâm Hàn!
“Sao có thể chứ, bằng lái xe này thật sự là của chiếc Business Star hả?”, tổng giám đốc Mao không thể tin nổi, bàn tay cầm giấy phép lái xe cũng bắt đầu run rẩy:
“Chiếc xe này hơn 1 triệu tệ đấy!”
Lương Sảng vừa xem giấy phép liền há hốc mồm, không dám tin nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, chiếc Business Star này là của anh?”
“Giấy phép lái xe bỏ ở trong xe, chẳng lẽ còn có thể là giả?”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, lạnh nhạt nói.
Sự thật bày ra trước mắt như vậy, Lương Sảng không thể nào không thừa nhận chiếc Business Star này là của Lâm Hàn.
“Tổng giám đốc Mao, lúc nãy anh nói chiếc xe này là của anh mà, sao anh có thể gạt em?”, Lương Sảng nhìn tổng giám đốc Mao, có chút tức giận.
Ánh mắt tổng giám đốc Mao tránh né, vội vàng giải thích:
“Tiểu Sảng, tôi...tôi thực sự có một chiếc Business Star, nhưng mà do thư kí mua rồi chạy tới nên tôi không nhận ra!”
Lương Sảng gật đầu, cảm thấy cũng có lý, có thể thực sự là do tổng giám đốc Mao nhận nhầm.
“Nhận nhầm?”
Lâm Hàn cười nhếch mép: “Xe của mình mà cũng nhận nhầm. Được, nếu như ông nhận nhầm vậy thì lái Business Star của ông đến đây đi”.
“Tổng giám đốc Mao, anh gọi thư kí lái xe đến đi, cho tên Lâm Hàn này bớt ngạo mạn”, Lương Sảng nói:
“Chẳng phải cũng chỉ là một chiếc xe thôi sao? Nhìn tổng giám đốc Mao đây này! Phải biết rằng tổng giám đốc Mao không chỉ có Business Star mà còn có cả Land Rover nữa! Mau gọi thư kí chạy đến đây đi!”
“Tôi...tôi...”
Lần này, tổng giám đốc Mao không biết phải nói thế nào.
Business Star, ông ta đương nhiên không có.
Land Rover, ông ta càng không thể có.
Chẳng qua ông ta giả làm ông chủ để lừa Lương Sảng mà thôi.
“Tổng giám đốc Mao, sao còn chưa gọi điện thoại?”
Lương Sảng thúc giục, bởi vì bộ dạng khoe khoang của Lâm Hàn làm cô ta không thoải mái.
“Cái đó, Chiếc Business Star của tôi bị một người bạn mượn rồi, trong chốc lát không thể lái qua đây được”, tổng giám đốc Mao gãi đầu.
“Vậy Land Rover đâu? Chạy Land Rover đến cũng được, dù sao cũng đều là xe cao cấp”, Lương Sảng lại nói.
“Land Rover cũng bị bạn mượn rồi”.
Tổng giám đốc Mao bày ra nụ cười gượng gạo.
“Mượn rồi?”
Lương Sảng ngẩn người, cô ta lắc đầu đầy thất vọng:
“Vậy thì tiếc quá, em còn muốn đè bẹp bộ dạng kiêu ngạo của tên Lâm Hàn này”.
Nhìn thấy Lương Sảng không nghi ngờ gì, trong lòng tổng giám đốc Mao âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Tiểu Sảng, muốn đè thì để lần sau nhé, dù sao thì thằng nhóc này cũng bán thịt nướng ở đây, không thể chạy được. Đến lúc đó chúng ta lái hai chiếc xe tới cùng một lúc, xem nó còn có thể huênh hoang được nữa không!”
“Bây giờ việc chúng ta nên làm là đi ăn một bữa cơm thật ngon, sau đó đến phòng ngủ một giấc”.
Nghe xong những lời này, gương mặt xinh đẹp của Lương Sảng ửng hồng: “Tổng giám đốc Mao, anh hư quá!”
Tổng giám đốc Mao cười haha, trong lòng thầm nghĩ, chuyện tối nay ngon lành rồi đây.
“Haiz, đúng là ngây thơ đến đáng thương, bị lừa mà cũng không biết. Cuối cùng người không còn mà tiền cũng không, thật làm người khác thương xót!”
Lâm Hàn đột nhiên thở dài, thong dong mở miệng.
“Lâm Hàn, anh có ý gì?”
Lương Sảng sững sờ, cảm thấy câu này hình như là đang nói cô ta.
“Có ý gì, cô tự mình chiêm nghiệm”
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, ý tứ sâu xa nhìn tổng giám đốc Mao.
Ánh mắt này làm cho cả người tổng giám đốc Mao run rẩy, có cảm giác như bị nhìn thấu.
Tầm mắt Lương Sảng dao động.
Cô ta tuy rằng có đôi lúc ngây thơ đến phát ngốc, nhưng cũng chưa đến nỗi ngu.
Hiện tại chuỗi siêu thị nhà cô ta đang gặp khó khăn cần nguồn vốn đầu tư lớn mới có thể vực dậy được.
Cho nên, cô ta mới gặp tổng giám đốc Mao.
Tổng giám đốc Mao là ông chủ trong top 500 doanh nghiệp lớn của Hoa Hạ, tài sản hơn 10 triệu tệ, biệt thự, xe sang vô số, hơn nữa còn rất hào phóng.
Sau khi giải thích rõ ràng tổng giám đốc Mao liền đồng ý ngay, nhưng mà ông ta đưa ra điều kiện Lương Sảng phải làm bạn gái của ông ta.
Tuy tuổi tác của tổng giám đốc Mao hơi cao nhưng lại có tiền, cuối cùng Lương Sảng cũng đồng ý.
Bây giờ Lâm Hàn nhắc nhở, cô ta mới suy nghĩ kĩ lại, tổng giám đốc Mao này có gì đó không đúng.
Bởi vì mấy ngày nay gặp mặt toàn đi bằng xe thuê.
Xe của tổng giám đốc Mao lúc nào cũng bị nhân viên cấp dưới lấy đi làm việc.
Ăn cơm đều là ăn ở nhà hàng cao cấp, Michelin các kiểu, nhưng thực ra toàn do Lương Sảng trả tiền, hơn nữa còn dùng thẻ tín dụng để thanh toán.
Bởi vì tổng giám đốc Mao nói tiền của ông ta đều bỏ trong tài khoản vận hành công ty, một tháng sau mới có thể rút được.
Những lời này, Lương Sảng đều tin là thật.
Bởi vì cô ta nhìn thấy giấy tờ sở hữu biệt thự, chìa khoá xe xịn, ảnh chụp màn hình tài sản trong thẻ ngân hàng,...ở chỗ tổng giám đốc Mao.
Cô ta nghĩ tổng giám đốc Mao là người rất giàu có.
Nhưng bây giờ suy nghĩ bằng thái độ nghi ngờ thì tất cả mọi chuyện bỗng nhiên lại không thích hợp cho lắm.
“Tổng giám đốc Mao, anh lái xe Business Star kia đến đây cho em xem thử đi!”, Lương Sảng mỉm cười nói, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
“Ờm, Business Star bị bạn mượn rồi, không chạy tới được”, tổng giám đốc Mao nở nụ cười, trong lòng cảm thấy không ổn.
“Mượn đi? Land Rover cũng mượn, Business Star cũng mượn, mấy hôm nay ăn cơm là tôi trả tiền, đi xe cũng là tôi trả tiền”.
Sắc mặt Lương Sảng vô cùng lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Mao, dù sao ông cũng là ông chủ lớn, đừng nói cả tiền ăn tiền đi xe cũng không có chứ! Nói cho tôi biết rốt cuộc ông có phải lừa đảo hay không!”
“Tiểu Sảng, sao tôi có thể là lừa đảo được? Giấy tờ nhà, chìa khoá xe kia đâu phải em chưa nhìn thấy!”, tổng giám đốc Mao giải thích:
“Hơn nữa tiền của tôi thật sự trong tài khoản vận hành công ty, không thể rút được, một tháng sau em có thể nhìn thấy rồi! Tin tôi đi!”
“Tin ông, tin ông thì Lương Sảng tôi là đồ ngu rồi!”
Lương Sảng lớn tiếng nói: “Nếu ông không phải kẻ lừa gạt, thế này đi, trong vòng 30 phút ông phải đem Business Star đến đây, còn cả Land Rover nữa. Xe cho bạn mượn thì không thể lấy lại sao?”
“Tôi...tôi...”
Lần này, mặt tổng giám đốc Mao cực kì khó coi, hết đường chối cãi.
Bảo ông ta đi đâu tìm ra Land Rover và Business Star bây giờ?
“Ông tự nói đi, ông có phải lừa đảo không!”, Lương Sảng quát lên: “Nếu như ông không chịu nhận, tôi lập tức báo cảnh sát nói ông lừa tiền của tôi! Còn lừa gạt tình cảm của tôi nữa!”
Trán tổng giám đốc Mao đổ mồ hôi lạnh, nếu như báo cảnh sát, vậy thì xong đời rồi!
Nếu là Lương Sảng thì còn đỡ.
Trước kia ông ta dùng cách tương tự lừa gạt không ít cô gái, đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã.