Chương 433: Đuổi cổ anh ta đi!
"Sẽ không kết hôn nữa!"
Mọi người nghe vậy đều trợn tròn mắt.
"Tiểu Lệ, đến lúc này rồi, con đừng có mà quậy!"
Dương Cảnh Đào tức đến nỗi thổi râu trừng mắt: "Bây giờ con còn trẻ, sau khi ly hôn liền lấy chồng mới là sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân con!"
"Không thì qua mấy năm nữa, đợi con tàn tạ đi, có thằng nào chịu cưới con nữa?"
"Đúng đó Tiểu Lệ, hơn nữa Vương Xuân kia cũng khá giả, lương một năm cả chục triệu, còn được sếp tin tưởng, con đường thăng quan tiến chức rộng mở. Quan trọng hơn là người ta còn hạ mình nhìn trúng em! Đấy là phúc của em, đến lúc này rồi, em đừng có mà ngu muội nghe không!"
Dương Duyệt cũng nói, theo cô ta, chỉ cần trở thành người một nhà với Vương Xuân, thì tất nhiên anh chồng Triệu Tứ Hải của mình cũng được anh ta dìu dắt, thăng quan tiến chức là điều hiển nhiên.
Đối với cả nhà Dương Duyệt thì đây là một chuyện cực kỳ tốt!
"Tiểu Lệ, dù tối hôm qua em đã nói sẽ không đến với anh, anh cũng không giận đâu. Anh cho rằng, mình vẫn có hơi không xứng với em, dù sao thì ngoại hình hay khí chất của em đều vô cùng xinh đẹp và xuất sắc".
Vương Xuân cũng nói: "Hôm qua, chức vụ anh thấp, thu nhập cũng thấp. Nhưng giờ lại khác, anh đã thăng chức rồi, lương một năm cả chục triệu, có thể nói đã thuộc tầng lớp giàu có trong xã hội. Anh cho rằng, mình đã xứng với em".
"Giống như lời Dương Duyệt vừa nói, đó chính là phúc của em, em phải nắm chắc vào! Chỉ cần giờ em ly hôn với Lâm Hàn, anh sẽ lập tức dẫn em đi đăng kí kết hôn! Phải biết rằng, với thu nhập hiện nay của anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ theo, nhất là những cô gái xinh đẹp như em!"
Trong mắt anh ta lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Dương Cảnh Đào nghe vậy sốt ruột, sợ Vương Xuân đổi ý, lại hối:
"Dương Lệ, con còn không mau ly hôn với Lâm Hàn đi! Nếu Vương Xuân không chịu nữa, con có khóc cũng chả biết tìm ai mà khóc đâu! Cơ hội tốt như vậy mà chẳng biết nắm lấy gì hết!"
"Ngại quá, cái phúc phận hôm nay, tôi không muốn", Dương Lệ nhìn Vương Xuân, nghiêm túc nói: "Sau khi ly hôn, tôi sẽ không gả cho anh".
"Tiểu Lệ, con...!"
Dương Cảnh Đào trợn trừng mắt, không ngờ Dương Lệ lại cố chấp như thế.
Ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, còn đứng đấy làm gì? Mau đi ly hôn với Dương Lệ đi!"
Chỉ cần ly hôn, Dương Cảnh Đào quyết định sẽ dùng bất cứ giá nào cũng phải bắt Dương Lệ lấy Vương Xuân!
"Lâm Hàn, chúng ta làm thủ tục ly hôn đi!"
Dương Lệ nhìn sang Lâm Hàn, nước mắt đong đầy trên khóe mi, suýt chút nữa không kìm nổi chảy xuống.
Cô không muốn dây dưa kéo dài thêm nữa trong chuyện này, mỗi một giây hay một phút đều là sự giày vò đối với cô. Nếu đã thế, không bằng giải quyết sớm cho xong.
"Đi thôi!"
Lâm Hàn mỉm cười với cô, sau đó bước tới, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đã hơi lành lạnh của Dương Lệ, kéo cô đi ra khỏi khách sạn Hilton.
"Lâm Hàn, để ý hành động của mình chút đi, Tiểu Lệ là vợ chưa cưới của tôi đó!"
Vương Xuân thấy cảnh đó giận tím mặt, có cảm giác như mình bị người ta cướp mất món đồ chơi yêu thích.
"Vợ chưa cưới của anh? Ha ha, anh đúng là không biết xấu hổ, Tiểu Lệ thành vợ chưa cưới của anh lúc nào vậy?", Lâm Hàn liếc Vương Xuân, cười lạnh.
Bị ánh mắt ấy của Lâm Hàn nhìn, Vương Xuân run bắn người, bỗng có cảm giác như bị một con thú dữ nào đó nhìn chòng chọc vào, toát mồ hôi lạnh hết cả lưng.
"Hừ, hai người đi ly hôn xong, Tiểu Lệ sẽ gả cho tôi, tôi nói Tiểu Lệ là vợ chưa cưới của mình thì có gì sai?"
Vương Xuân hừ lạnh: "Hơn nữa, cậu cũng không xứng với Tiểu Lệ, chỉ có người lương một năm cả chục triệu tệ như tôi mới xứng với sự xinh đẹp và khí chất của em ấy thôi!"
"Tôi nói mình đi ly hôn với Tiểu Lệ lúc nào cơ? Còn về thu nhập một năm được chục triệu hả? Anh giữ được công việc rồi hẵng làm ra vẻ với tôi".
Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
Anh nói xong lại đi tiếp về phía trước.
"Lâm Hàn, buông tay ra, đứng lại đó!"
Vương Xuân hét lên, tính đuổi theo Lâm Hàn.
Nhưng anh ta vừa mới bước ra một bước, vèo, đã có một bóng đen vọt tới.
Đó là chân của Lâm Hàn, tốc độ nhanh đến khó tin!
Bốp!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Cả người Vương Xuân bị đá bay, rồi nện lên vách tường.
Phụt!
Anh ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trắng bệch, không nhịn nổi hét lên đau đớn:
"Á á á!"
Tiếng hét ấy vô cùng thảm thiết, Vương Xuân cảm thấy xương cốt cả người như dập nát, tim gan phèo phổi quặn thắt vô cùng đau đớn, xây sẩm mặt mày.
Đám người Dương Cảnh Đào thấy cảnh đó đều bị dọa liên tục lùi ra sau, không ngờ Lâm Hàn lại bỗng nhiên ra tay, còn đá một phát khiến Vương Xuân bị thương nặng như thế.
"Bà xã, đi thôi".
Lâm Hàn quay sang nhìn Dương Lệ, dịu dàng cười.
Dương Lệ nghe thấy hai tiếng "Bà xã", cơ thể mềm mại run lên, nghẹn ngào nói:
"Chúng ta sắp ly hôn rồi, em sẽ không phải vợ anh nữa, anh muốn dẫn em đi đâu?"
"Dẫn em đi gặp mẹ anh".
Lâm Hàn đáp, kéo tay Dương Lệ đi ra khỏi khách sạn Hilton.
Đầu óc Dương Lệ ong ong, không ngờ Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đi gặp Liễu Nguyệt Như. Cô sững sờ, mặc kệ Lâm Hàn kéo lên xe.
Sau khi lên xe, Lâm Hàn không vội mà đến trung tâm tiếp khách Kim Lăng, anh gọi cho Phùng Thạch trước.
"Alo, cậu Lâm ạ!"
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói oang oang của Phùng Thạch đã truyền đến.
"Vương Xuân là nhân viên của ông à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
"Đúng thế, tên nhóc đó có bằng tiến sĩ công trình dân dụng, khả năng làm việc cũng khá tốt, chỉ là đức tính có chút kém. Nghe nói mấy cô nhân viên dưới trướng đều có quan hệ mờ ám với cậu ta", Phùng Thạch cười nói:
"Đương nhiên, mấy chuyện như đời tư của nhân viên, tôi rất ít quan tâm, chỉ cần kiếm tiền cho tôi là tôi sẽ dùng thôi. Tôi vừa giao phần lớn sản nghiệp bất động sản ở Kim Lăng cho cậu ta xử lý. Dù sao, bên Đông Hải cũng có rất nhiều công việc, một mình tôi thật sự lo không xuể".
"Tôi biết rồi, đuổi cổ anh ta đi".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Phùng Thạch sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói:
"Vâng thưa cậu Lâm, tôi sẽ đuổi cổ cậu ta ngay!"
Nói đùa à, Lâm Hàn đã ra lệnh thì Phùng Thạch đương nhiên phải vâng theo rồi. Ông ta được như ngày hôm nay, đều là do Lâm Hàn ban cho.
Vả lại, dưới tay Phùng Thạch có rất nhiều nhân tài như Vương Xuân, đuổi một người cũng chả sao cả.
"Ừ", Lâm Hàn gật đầu, cúp điện thoại.
...
Bên trong khách sạn Hilton.
Đầu óc Dương Lệ ong ong, không ngờ Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đi gặp Liễu Nguyệt Như. Cô sững sờ, mặc kệ Lâm Hàn kéo lên xe.
Sau khi lên xe, Lâm Hàn không vội mà đến trung tâm tiếp khách Kim Lăng, anh gọi cho Phùng Thạch trước.
"Alo, cậu Lâm ạ!"
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói oang oang của Phùng Thạch đã truyền đến.
"Vương Xuân là nhân viên của ông à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
"Đúng thế, tên nhóc đó có bằng tiến sĩ công trình dân dụng, khả năng làm việc cũng khá tốt, chỉ là đức tính có chút kém. Nghe nói mấy cô nhân viên dưới trướng đều có quan hệ mờ ám với cậu ta", Phùng Thạch cười nói:
"Đương nhiên, mấy chuyện như đời tư của nhân viên, tôi rất ít quan tâm, chỉ cần kiếm tiền cho tôi là tôi sẽ dùng thôi. Tôi vừa giao phần lớn sản nghiệp bất động sản ở Kim Lăng cho cậu ta xử lý. Dù sao, bên Đông Hải cũng có rất nhiều công việc, một mình tôi thật sự lo không xuể".
"Tôi biết rồi, đuổi cổ anh ta đi".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Phùng Thạch sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói:
"Vâng thưa cậu Lâm, tôi sẽ đuổi cổ cậu ta ngay!"
Nói đùa à, Lâm Hàn đã ra lệnh thì Phùng Thạch đương nhiên phải vâng theo rồi. Ông ta được như ngày hôm nay, đều là do Lâm Hàn ban cho.
Vả lại, dưới tay Phùng Thạch có rất nhiều nhân tài như Vương Xuân, đuổi một người cũng chả sao cả.
"Ừ", Lâm Hàn gật đầu, cúp điện thoại.
...
Bên trong khách sạn Hilton.
"Khụ khụ khụ..."
Vương Xuân ôm bụng, không ngừng ho ra máu, tức đến nỗi hai mắt đỏ lè, nghiến răng nghiến lợi:
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
"Thằng Lâm Hàn ấy dám đánh tôi ư! Tôi sẽ giết chết cậu ta! Phải biết rằng đám thợ xây dưới tay tôi, chỉ cần trả tiền thì cái gì cũng làm! 500 ngàn tệ là đủ mua cái mạng chó của cậu ta rồi!"
"Tên Lâm Hàn kia đúng là có mắt như mù, ngay cả Vương Xuân cũng dám đánh!", Triệu Tứ Hải khẽ than thở:
"Vương Xuân chính là trợ thủ đắc lực trong mắt tổng giám đốc Phùng đó, đánh anh ta đồng nghĩa với chẳng xem ông ấy ra gì. Điều đấy và chán sống thì có khác nhau à?"
"Cái loại như Lâm Hàn chết cũng tốt, sống trên đời, ngày nào cũng bị người ta chế giễu dè bỉu, nhìn với ánh mắt khinh thường, chắc chắn rất đau khổ. Chết có lẽ là giải thoát đối với cậu ta", Dương Duyệt giễu cợt.
Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng nói gì.
Bỗng, điện thoại của Vương Xuân reo lên.
Anh ta nhìn số điện thoại thì biến sắc, mặt mày tràn đầy cung kính.
Đây là số của Phùng Thạch.
Vương Xuân vội vàng nuốt ngụm máu trong miệng xuống, nhấn nghe, nở nụ cười nịnh nọt:
"Alo, tổng giám đốc Phùng ạ!"