Trong nhà của Triệu Tứ Hải ở thành phố Đông Hải.
Kể từ sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Tứ Hải lập tức sống thu mình, bớt kiêu ngạo.
Cho dù Triệu Tứ Hải nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng ngờ được rằng Lâm Hàn lại chính là đại ca của thế lực Vùng Xám Hoa Đông, Lâm Hàn chính là đại ca đứng sau lưng Phùng Thạch.
Cũng chính nhờ sau khi trải qua chuyện này, Triệu Tứ Hải mới dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước.
Bảo sao Phùng Thạch lại tôn kính Lâm Hàn đến thế, hoá ra căn bản không phải là nể mặt Dương Lệ, mà bản thân Phùng Thạch tôn kính Lâm Hàn như vậy là bởi vì lúc đó Phùng Thạch đã là thủ hạ của Lâm Hàn rồi.
Bảo sao sau khi vào một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ lại có thể thuận lợi như vậy, từng bước thăng tiến trực tiếp trở thành giám đốc điều hành hiện tại của công ty chỉ trong vòng một năm.
Bảo sao lần trước Dương Lệ có thể trực tiếp thành đại diện của quỹ đầu tư Nhân Phàm, trở thành chủ tịch hội nghị cấp cao liên hiệp châu Á - Thái Bình Dương.
Bảo sao Triệu Tứ Hải anh ta có thể thuận buồm xuôi gió ở trong công ty bất động sản của Phùng Thạch, hoá ra cũng không phải là do anh ta nịnh nọt tốt, mà là do Phùng Thạch nể mặt Lâm Hàn nên mới nể mặt Triệu Tứ Hải anh ta.
Tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, Triệu Tứ Hải cũng dần dần nghĩ được thông suốt, lúc này anh ta mới ý thức được, Lâm Hàn vẫn luôn bị bọn họ xem thường trên thực tế mới là “lão đại” thật sự, Lâm Hàn vẫn luôn không so đo mấy chuyện này chỉ là vì Dương Lệ, bởi vì bọn họ là người nhà và người thân của Dương Lệ.
Mà trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Triệu Tứ Hải cũng cực kỳ không thuận lợi.
Vốn là tuổi tác đã cao, trình độ lại không cao, cũng không có năng lực gì, quan hệ lại càng không, đừng nói đến chuyện phất lên như diều gặp gió, ngay cả tìm một công việc cơ bản để nuôi sống gia đình cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Lúc này, Triệu Tứ Hải đang bận tìm kiếm công việc trên mạng, nhìn những bản sơ yếu lý lịch được gửi đi, hoặc là không được trả lời lại, hoặc là bị từ chối, Triệu Tứ Hải cũng dần dần có chút mất hứng.
Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải nghe được tiếng nói chuyện của Dương Duyệt, cũng có hơi nghi hoặc, đi đến hỏi: “Bà xã, điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận như thế?”
“Còn có thể là của ai được nữa, là Dương Lệ, nó nói Lâm Hàn đi làm về rồi, muốn cùng chúng ta liên hoan một bữa. Lâm Hàn trở về thì mắc mớ gì đến chúng ta, Dương Lệ cũng không giúp anh, chúng ta đi đến đó làm gì?”, Dương Duyệt tức giận nói.
Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, Lâm Hàn đã về rồi sao?
Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải có hơi sợ, dù sao thì anh ta biết rất rõ thân phận của Lâm Hàn, Lâm Hàn căn bản không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được.
Nghe thấy Dương Duyệt coi thường Lâm Hàn như thế, Triệu Tứ Hải lập tức có hơi khẩn trương, có chút muốn không cho phép Dương Duyệt nói như vậy, nhưng anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào.
Dù sao thì Dương Duyệt cũng không biết thân phận của Lâm Hàn, cho nên vẫn luôn xem thường Lâm Hàn, cho rằng Lâm Hàn là đồ vô dụng đồ bỏ đi, nhưng lại không hề hay biết rằng trên thực tế Lâm Hàn chính là một đại lão thật sự, là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi.
Thế nhưng những chuyện này, Triệu Tứ Hải lại không thể nói cho Dương Duyệt biết, dù sao thì Triệu Tứ Hải cũng đã đồng ý với Lâm Hàn là nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không để cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả Dương Duyệt.
Cũng là bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian này, Dương Duyệt liên tục đi tìm Dương Lệ lý luận, gây phiền phức của Dương Lệ.
Một mặt, Triệu Tứ Hải sợ làm vậy sẽ đắc tội với Dương Lệ cho nên vẫn luôn khuyên Dương Duyệt đừng đi, nhiều lần cũng phải chạy đến kéo Dương Duyệt về.
Nhưng mặt khác, Triệu Tứ Hải không nói ra nguyên do, cũng không dám quá hung dữ với Dương Duyệt. Dù sao Triệu Tứ Hải anh ta bây giờ còn có thể đứng được ở đây đều nhờ bà xã Dương Duyệt này, nếu không có mối quan hệ giữa Dương Duyệt và Dương Lệ, Triệu Tứ Hải cảm thấy chỉ e rằng đã sớm đã chết thành hình dạng như nào rồi.
Mà lúc này, biết được Lâm Hàn đã trở về, còn hẹn bọn họ đi đến ăn liên hoan. Nếu là trước đây, e rằng Triệu Tứ Hải cũng tràn ngập khinh thường, căn bản hoàn toàn không muốn đi đến đó, cho dù có đồng ý đến đó thì cũng là đến tìm Lâm Hàn gây rối, thể hiện sự vượt trội của mình.
Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải căn bản là không dám không đến, dù sao nếu vì thế mà đắc tội với Lâm Hàn, Dương Duyệt thì có lẽ sẽ chẳng sao cả, bởi vì dù sao Dương Duyệt cũng là chị của Dương Lệ, nhưng Triệu Tứ Hải anh ta thì khó mà nói.
Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng khuyên nhủ: “Bà xã, chúng ta và bọn họ dù sao cũng là người thân, Lâm Hàn hiếm khi mới trở về, chúng ta vẫn là nên đi qua ăn liên hoan một bữa, đừng giận dỗi nữa, sửa soạn một chút rồi đi mau thôi”.
Dương Duyệt nghe thấy vậy, lập tức có hơi bất ngờ nhìn về phía Triệu Tứ Hải, nghĩ sao cũng không thể ngờ được rằng Triệu Tứ Hải lại nói mấy lời như thế.
Sau khi trải qua chuyện bị sa thải lần trước, Dương Duyệt liền cảm thấy Triệu Tứ Hải có hơi là lạ, dường như rất sợ đắc tội với Dương Lệ.
Dương Duyệt hơi trầm mặc, nói: “Ông xã, không phải là bởi vì anh ở quỹ đầu tư Nhân Phàm bị Dương Tuyết nhắm vào, cho nên bây giờ mới sợ nó như thế đấy chứ? Bây giờ anh cũng không còn làm ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa rồi, anh sợ nó làm gì? Hơn nữa, em cũng không tin Dương Lệ lại dám làm gì chúng ta, cho nên anh chẳng cần phải sợ nó!”
“Không phải là anh sợ nó, nó dù sao cũng là em gái ruột của em, không cần phải ầm ĩ căng thẳng thế làm gì, được rồi được rồi, mau chóng sửa soạn rồi ra ngoài thôi”, Triệu Tứ Hải vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ.
Dương Duyệt nghe vậy, lập tức có hơi nghi hoặc, cũng có chút không hiểu rõ Triệu Tứ Hải đang nghĩ gì, nhưng suy nghĩ lại một chút, Dương Duyệt cũng không muốn ầm ĩ căng thẳng với Dương Lệ như thế, dù sao cũng là chị em ruột lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
“Vậy được rồi, đi thì đi, nhưng lần này nhất định phải bắt Dương Lệ giúp đỡ, có chút chuyện cỏn con mà không giúp thì em còn nhận cô em gái đấy làm gì?”, Dương Duyệt thoả hiệp nói.
Triệu Tứ Hải nghe vậy có hơi chột dạ, nếu như là trước kia, anh ta chắc chắn cũng sẽ nghĩ nhờ Dương Lệ giúp đỡ, dù sao Dương Lệ cũng là giám đốc điều hành của quỹ đầu tư Nhân Phàm, giúp anh ta tìm một công việc tốt không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao?
Nhưng trải qua chuyện lần trước, lại thêm chuyện sau khi Triệu Tứ Hải biết được thực lực và thân phận thật sự của Lâm Hàn thì anh ta cũng không còn dám suy nghĩ như thế nữa. Anh ta chỉ mong Lâm Hàn đừng đến tìm anh ta gây sự là được rồi, hoàn toàn không dám hi vọng xa vời rằng Lâm Hàn và Dương Lệ có thể giúp đỡ anh ta, dù sao thì lần trước cũng là bởi vì Triệu Tứ Hải mà mà suýt chút nữa khiến Lâm Hàn và Dương Lệ kinh sợ, thậm chí còn đe doạ đến an nguy tính mạng của bọn họ.
Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chờ đến đó xem tình hình mà làm.
Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải cũng liên hệ với Dương Cảnh Đào, bảo ông ta buổi tối đến khu biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Đối với chuyện này, Dương Cảnh Đào cũng có chút mâu thuẫn, dù sao hoàn cảnh bây giờ của Triệu Tứ Hải, Dương Lệ lại không giúp, ông ta cũng có hơi tức giận.
Nhưng nếu Triệu Tứ Hải cũng đã nói vậy, Dương Cảnh Đào cũng không từ chối, nên vẫn đồng ý.
Rất nhanh, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã gặp nhau, cùng nhau lái xe chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.
Trên xe, Triệu Tứ Hải vẫn có chút không yên tâm, chỉ sợ hai người này đến đó lại nói lời gì đắc tội với Lâm Hàn, vậy thì Triệu Tứ Hải anh ta chắc chắn thảm rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng nói: “Bố, bà xã, hai người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của con không?”