Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352: Dựa vào đâu mà đuổi?

"Lại có chuyện thế à!"

Nghe thế, lông mày Phùng Hữu Đức dựng lên, vô cùng tức giận:

"Cái thứ không biết sống chết là gì kia, tôi là người hùn vốn ở đây đó! Dám gây chuyện ở địa bàn của tôi, còn bôi nhọ cả con trai tôi, đúng là chán sống mà!"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tần Liên tái đi.

Mặc dù vừa rồi Phùng Dương đã thú nhận, hơn nữa lại có bằng chứng rõ ràng, nhưng một khi bố hắn ta đến thì sẽ khó giải quyết hơn.

Bởi vì, có nói thế nào thì Phùng Hữu Đức cũng là cổ đông ở đây.

Tần Liên đắc tội Phùng Dương tất nhiên sẽ bị Phùng Hữu Đức đuổi!

Quản lý trung tâm Cổ Phong Cổ Vận liếc nhìn Tần Liên rồi thở dài, ban nãy ông ta đã bảo cô ấy bỏ qua chuyện này đi, bố Phùng Dương người ta là cổ đông đấy, đắc tội nổi không?

Bây giờ Phùng Hữu Đức đã đến, Tần Liên còn ăn được trái ngọt sao?

"Bố à, đừng quên thằng nhãi này nữa! Chính nó đã đánh con đấy, nó còn đạp lên người con mười mấy cái! Đau đến độ con suýt đã bất tỉnh!"

Phùng Dương lại chỉ vào Lâm Hàn, cắn răng nghiến lợi, khao khát muốn bóp chết Lâm Hàn tức khắc.

"Yên tâm, chuyện hôm nay bố sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi cho con".

Phùng Hữu Đức xoa đầu Phùng Dương, ánh nhìn dời về phía Lâm Hàn.

Tức thì.

Nét mặt ông ta lập tức cứng lại.

"Cậu...cậu Lâm..."

Phùng Hữu Đức há hốc cả miệng, ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Cả đám người Tần Liên, Phùng Dương, quản lý đều ngây ra.

Phùng Hữu Đức gọi Lâm Hàn là “cậu Lâm”, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Ông quen tôi à?"

Lâm Hàn bất ngờ, anh chưa gặp Phùng Hữu Đức bao giờ.

"Không...không có quen!"

Phùng Hữu Đức lập tức nở một nụ cười nịnh hót: "Loại người như tôi làm sao xứng được quen biết cậu Lâm chứ!"

"Bố! Bố sao thế! Cái vẹo gì đang diễn ra vậy?"

Phùng Dương mất kiến nhẫn quát to: "Thằng đó nó đánh con thê thảm thế này mà bố còn cung kính với nó á! Con là con ruột của bố mà!"

"Mày cút sang một bên cho tao!"

Sắc mặt Phùng Hữu Đức lạnh đi, đạp cho Phùng Dương một cước:

"Cậu Lâm đánh mày là phước phần tám đời nhà mày rồi! Mày còn dám bất mãn, chán sống rồi à!"

"Bố... con là con ruột của bố mà, sao bố không dạy dỗ nó mà còn đánh con nữa!"

Phùng Dương té xuống đất, sau cùng không kiềm được mà gào khóc.

Vừa rồi khi bị Lâm Hàn đánh, hắn ta còn cố nhịn, dù sao Lâm Hàn cũng là người ngoài.

Nhưng bây giờ, cả bố hắn ta cũng đánh hắn ta, điều này khiến Phùng Dương vô cùng khó hiểu, vừa tủi thân lại còn bực bội.

"Sao ông lại gọi tôi là cậu Lâm?", Lâm Hàn hỏi.

"Ặc... Tôi nhìn trộm tin tức về cậu trong điện thoại của tổng giám đốc Thẩm".

Phùng Hữu Đức vẫn bày ra vẻ nịnh bợ: "Vào mấy hôm trước, tổng giám đốc Thẩm đi vệ sinh mà quên tắt điện thoại, tôi thấy một tin nhắn gì mà cậu Lâm đến Kim Lăng, tất cả các nhân viên nhà họ Thẩm ở Kim Lăng phải làm tốt công việc tiếp đón! Không được có sơ suất gì!"

"Trong tin nhắn đó còn kèm theo hình của cậu! Vì thế tôi liền nhận ra".

Sau khi nói xong, Phùng Hữu Đức len lén liếc nhìn Lâm Hàn, không dám mở miệng nữa.

Trong lòng ông ta thấp thỏm.

Tổng giám đốc Thẩm tên là Thẩm Hải, tài sản hơn trăm triệu, sau lưng còn có thế gia nhà họ Thẩm.

Mà tất cả các mặt tiền ở tầng bốn Wanda Plaza này đều là của Thẩm Hải.

Thế nên, dù cho Phùng Hữu Đức là cổ đông của Cổ Phong Cổ Vận, đụng phải chủ cho thuê nhà thì cũng phải cung kính mà đối đãi.

Bởi vì, thân phận và địa vị của hai người có khác biệt quá lớn.

Nhưng mà, người tên Lâm Hàn được đề cập trong tin nhắn này, ngay cả Thẩm Hải còn phải kính cẩn tiếp đón, vậy thân phận chàng trai sao có thể đơn giản được?

Lúc ấy, Phùng Hữu Đức chỉ vô tình liếc qua mà lòng gần như đã dậy sóng, ông ta có cảm giác lai lịch chàng trai tên Lâm Hàn này chắc chắn rất khủng khiếp, có lẽ là người của thế gia.

Có điều ông ta không ngờ hôm nay lại được giáp mặt ngay tại đây.

Nét mặt Lâm Hàn lộ vẻ suy tư, "tổng giám đốc Thẩm" trong lời của Phùng Hữu Đức chắc hẳn là người của nhà họ Thẩm.

Nếu như vậy, thái độ đối đãi của Phùng Hữu Đức với anh như thế cũng là điều dễ hiểu.

"Cậu Lâm, con trai tôi dám xúc phạm cậu, cậu muốn xử trí nó thế nào tôi cũng không xen vào!", Phùng Hữu Đức lại cười xòa nói.

"Giao cho cảnh sát đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, loại người biến thái này nên để luật pháp trừng trị.

"Bố! Bố... đừng báo cảnh sát mà!"

Sắc mặt Phùng Dương tái mét, khi cảnh sát đến, cộng với bằng chứng rõ ràng, nói sao thì cũng phải bị tạm giam mấy ngày.

Phùng Hữu Đức đảo mắt, đùa sao, Lâm Hàn này là người ngay cả tổng giám đốc Thẩm còn phải cung kính, cậu ấy đã lên tiếng rồi mà còn không báo cảnh sát sao được? Nếu không báo cảnh sát, công ty dạy múa Cổ Phong Cổ Vận này của ông ta cũng toang luôn!

"Cậu Lâm, tôi lập tức báo cảnh sát ngay!"

Phùng Hữu Đức lấy điện thoại ra gọi cho 110.

"Tiện thể gọi điện cho tổng giám đốc Thẩm mà ông nhắc đến đây gặp tôi luôn".

Lâm Hàn lại nói, anh cũng muốn xác nhận xem, tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc có phải là người của nhà họ Thẩm hay không.

"Vâng!"

Phùng Hữu Đức lại gọi vào số của Thẩm Hải: "Alo, tổng giám đốc Thẩm à, tôi là Phùng Hữu Đức đây".

"Có việc gì không?", đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không mấy mặn mà.

"Chuyện là vầy, hình như cậu Lâm đến trung tâm dạy múa cổ điển của tôi rồi, cậu ấy bảo muốn gặp ông", Phùng Hữu Đức tươi cười nói.

"Cậu Lâm? Phùng Hữu Đức, tại sao ông lại biết cậu Lâm?", giọng nói Thẩm Hải đột nhiên thay đổi, nghiêm túc hẳn lên.

"Hôm đó tôi tình cờ nhìn thấy trong điện thoại của ông", Phùng Hữu Đức cười làm lành.

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi đến ngay".

Thẩm Hải tức thì đáp, mặc dù bực bội chuyện Phùng Hữu Đức nhìn trộm tin nhắn riêng, nhưng lúc này việc cần làm là đến gặp Lâm Hàn, chuyện đó để tính sau đi.

...

Cùng lúc đó, tại trung tâm ghi-ta punk.

Sau khi đám người Trần Thông di dời xe đã ổn thỏa thì quay lại trên lầu. Lúc này, bọn họ vẫn đang trong cơn hốt hoảng khi biết chuyện Lâm Hàn là chủ xe GMC.

Vừa đi đến trước cửa ghi-ta punk, bỗng nhiên có một cô bé mặc đồng phục màu lam trắng chặn họ lại.

Cô bé này có làn da trắng mịn, khuôn ngực nở nang, cả người đều toát lên hơi thở tuổi trẻ thiếu nữ.

Phía sau cô bé còn có mười mấy học sinh.

"Tạ Huyên, bây giờ là giờ học, sao em lại ra đây?"

Khúc Hà nhướng mày, mở miệng hỏi.

Cô ta có biết Tạ Huyên, lúc đăng ký vào học chính Khúc Hà đã giúp cô bé viết hồ sơ nhập học.

"Cô Hà, thầy Lâm Hàn đâu rồi?", Tạ Huyên hỏi.

"Lâm Hàn đã bị đuổi việc rồi! Bắt đầu từ hôm nay, trung tâm ghi-ta punk này không có Lâm Hàn nữa!", Trần Thông lạnh lùng nói.

"Quả nhiên là thế!"



Sắc mặt Tạ Huyên lạnh dần, tức giận nói: "Em vừa đi ngang qua phòng họp, nghe thấy mấy thầy cô bảo muốn đuổi thầy Lâm, em còn tưởng mình đã nghe lầm, không ngờ thật sự bị đuổi rồi!"

"Bài 'Hotel California' là do thầy Lâm đàn, tài năng ghi-ta của thấy ấy phải đến trình độ cấp 10, hoàn toàn đủ khả năng làm thầy dạy! Mấy người dựa vào đâu mà đuổi thầy ấy chứ?"

Tạ Huyên lạnh giọng chất vấn.

"Đúng vậy, dựa vào đâu chứ!"

"Thầy Lâm rất giỏi!"

"Trình độ đến cấp 10, cao nhất trong các giáo viên tại trung tâm ghi-ta punk rồi! Dựa vào đâu mà đuổi chứ!"

"Nhanh để thầy Lâm quay về dạy đi!"

Những học sinh sau lưng Tạ Huyên đều bất mãn mở miệng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trần Thông và đám người Khúc Hà đều thay đổi.

"Tạ Huyên, em muốn quậy hả?"

Trần Thông lớn tiếng nói: "Đây là trung tâm dạy học, không phải chỗ để em quậy phá! Đuổi giáo viên là quyết định của ông chủ chúng tôi, mấy đứa học sinh như các cô cậu có tư cách như mà quơ tay múa chân?"

"Em học sinh này, dù Lâm Hàn có bị đuổi, ghi-ta punk chúng tôi vẫn còn những giáo viên khác, trình độ ghi-ta đều rất cao. Em yên tâm, chắc chắn sẽ dạy cho em thật giỏi mà, thế nên em ngoan ngoãn quay về phòng học đi nhé!", Tống Thanh cũng nói.

Anh ta không ngờ, chỉ đuổi việc một Lâm Hàn mà lại làm bọn học sinh bất mãn như vậy.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK