Trong nhà chính nhà họ An.
Đương nhiên nhà họ An biết chuyện Tạ Kiến An phản bội Trương Thiên Sơn.
Là một thế lực chẳng nể phục gì Trương Thiên Sơn, không muốn chịu sự quản lý của ông ta, muốn tự lập thế lực riêng, nên bọn họ rất vui khi thấy cảnh ấy.
Dù sao, dựa theo đàm phán giữa Tạ Kiến An và nhà họ An, thì họ chỉ cần chấp nhận ông ta lên làm Đại bàng núi, chứ không cần nghe theo lệnh của Tạ Kiến An.
Lúc ấy, nhà họ An và Tạ Kiến An sẽ là đồng minh đứng ngang hàng với nhau, mà không phải là cấp dưới như hồi còn Trương Thiên Sơn.
Thế nhưng, kế hoạch sắp thành công thì vài ngày trước bên Tạ Kiến An lại đột nhiên xảy ra chuyện, mọi thứ lập tức hoàn toàn thất bại.
Tuy ông chủ nhà họ An đã cử người đi điều tra tin tức, nhưng đa số đều một đi không trở lại, người về được cũng chỉ tìm hiểu được vòng ngoài, không biết được tin tức gì có ích.
Ngoài việc Tạ Kiến An đột nhiên thất bại và không thể chạy thoát ra thì nhà họ An chẳng biết thêm gì nữa.
Lúc này, bọn họ vẫn không biết đám người Lâm Hàn đang đến.
Vì là sáng sớm nên nhà chính nhà họ An đều chìm trong im lặng.
Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của Lâm Hàn đã chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cổng nhà chính nhà họ.
Bởi vì quá nhiều xe, nhà chính nhà họ An lại không rộng như trang viên của Trương Thiên Sơn, nên lúc này trước cổng đổ đầy xe, trông vô cùng đồ sộ.
Bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trước cổng giật mình tỉnh lại, thấy trước mặt đỗ nhiều xe như vậy, lập tức hết hồn, vội vàng dùng sức dụi dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng vẫn có một đống xe dừng lại trước cổng.
Bấy giờ, đám người Lâm Hàn cũng bước xuống xe.
Cả 300 cao thủ nhà họ Lâm đồng loạt mở cửa xuống xe, trông vô cùng hoàng tráng.
Bảo vệ cổng nhà họ An thấy thế, sợ tái mặt, vội lùi lại đóng cổng, rồi chạy đi báo cáo.
Bình thường gặp phải cảnh ấy, chắc chắn sẽ có người đi thông báo, còn những người khác ở lại canh giữ tiếp.
Nhưng lúc này, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, sao mấy tên bảo vệ kia dám ở lại canh giữ cho được.
Bọn họ không biết toàn bộ số người kia đều là cao thủ, nhưng dù chỉ là những đàn em bình thường thì cũng chẳng phải một lực lượng nhỏ, không phải mấy tên bảo vệ tép riu như họ có thể đối phó được.
Bấy giờ, bên trong sân của nhà chính nhà họ An.
Tuy là sáng sớm, nhưng một số cao thủ trong nhà đã dậy từ sớm tập luyện. Trong đó có cả ông chủ nhà họ An, An Nguyên.
"Ông chủ ơi, không xong, có chuyện lớn rồi!"
"Ông chủ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Vài tên bảo vệ cuống cuồng chạy vào la lên.
Bọn họ chỉ là những tay đấm bình thường, không giỏi võ cho lắm, còn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ ấy, tên nào tến nấy đều căng thẳng lo sợ không thôi. Tên chạy đằng trước sốt ruột đến mức không để ý vấp té.
Mấy tên bảo vệ đằng sau vì chạy quá nhanh, không dừng lại kịp nên đều vấp phải tên đầu tiên ngã sóng soài.
Thoáng chốc, mấy tên bảo vệ cổng đều té lăn trên đất, đau đớn rên rỉ.
Những cao thủ bên trong sân đều ngừng tập luyện, có hơi khó hiểu nhìn mấy tên bảo vệ cổng kia, không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà lại lo lắng sốt ruột như thế.
Sắc mặt An Nguyên - ông chủ nhà họ An hết sức khó coi nhìn đám bảo vệ cổng kia.
"Đồ vô dụng, gặp được tý chuyện đã hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?", An Nguyên mắng.
Giờ đây, mấy tên bảo vệ cũng chẳng để ý đến chuyện đó, vội vàng sốt ruột nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng, ngoài cổng..."
"Đứng dậy báo cáo đàng hoàng cho tôi! Trông các cậu kìa, mất mặt không? Còn như vậy nữa tôi sẽ đuổi thẳng cổ mấy cậu ra khỏi đây đấy!", An Nguyên mắng.
Mấy tên bảo vệ kia vẫn lo lắng không yên, nhưng đối mặt với cơn giận của An Nguyên, bọn họ đành phải ngoan ngoãn đứng dậy.
An Nguyên cũng không như những ông chủ khác, ông ta hết sức tàn nhẫn, nên bọn họ không dám chọc giận ông ta.
Sau khi đứng dậy, một tên trong số họ vội vàng nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng có rất nhiều xe đến, đông người lắm".
"Đúng thế, những người đó rõ ràng không có ý tốt, chúng ta phải làm sao bây giờ?", một tên bảo vệ khác cũng sốt ruột nói.
Các cao thủ nhà họ An nghe vậy đều cạn lời, chẳng phải chỉ là gặp kẻ địch đến tận cửa thôi à? Đã thấy bọn họ sợ lúc nào chưa?
Cho dù là Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, bọn họ cũng không sợ. Tuy rằng họ không mạnh bằng đàn em của ông ta, nhưng thực lực nhà họ An họ cũng chẳng yếu. Nếu Trương Thiên Sơn muốn đối phó họ, đương nhiên sẽ phải mất khá nhiều máu đấy.
Vì vậy, từ đó tới nay, nhà họ An chưa bao giờ sợ bất cứ thế lực vùng xám nào ở Bắc Đông cả. Thế nên, bọn họ ngông nghênh quen rồi.
An Nguyên nghe thấy đàn em nói vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi.
"Chút chuyện ấy mà cũng khiến các cậu hoảng sợ như vậy à? Đợi tôi giải quyết xong chuyện này sẽ xử các cậu sau!", An Nguyên tức giận trừng đám bảo vệ kia, rồi vung tay, đi về phía cổng.
"Tôi đây muốn nhìn thử xem là thế lực nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến chọc nhà họ An!", An Nguyên giận dữ nói.
Đương nhiên các cao thủ trong nhà cũng hiểu ý ông ta, lập tức đi theo ra cổng.
Một tên quản gia cũng có mặt ở đấy, lập tức đi thông báo cho những cao thủ và tay đấm trong nhà chính tập hợp lại. Các cao thủ và tay đấm bên ngoài thì phải chuẩn bị sẵn sàng chạy đến chi viện cho nhà chính bất cứ lúc nào.
Chẳng mấy chốc, An Nguyên đã dẫn theo hơn 20 cao thủ đi tới cổng.
Lúc này, trước cổng nhà chính nhà họ An. Sau khi đoàn người Lâm Hàn xuống xe, thấy bảo vệ hoảng sợ đi thông báo, còn chẳng có ai ở lại trông coi, các anh hoàn toàn có thể trực tiếp xông vào.