Chương 979
“Tổng giám đốc, anh dự định đi đón ai vậy? Tại sao lại chuẩn bị một chiếc xe xấu nhất?”
Vẻ mặt Hạ Vân ù ù cạc cạc, nào có lại yêu cầu như vậy chứ? Bùi Nguyên Minh nói: “Cô không biết đâu, người kia không có việc gì cứ hay chạy tới chiến trường lắm. Thứ người đó thích nhất chính là một chiếc xe càng tả tơi càng tốt, chuẩn bị một chiếc xe sang trọng thì người đó cũng không muốn ngồi.”
Mặc dù không biết đến cùng Bùi Nguyên Minh dự định đi đón người nào nhưng nếu anh đã yêu cầu thì Hạ Vân chỉ có thể thực hiện.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe vận tải có tuổi đời mười mấy năm chạy đến trước cửa tập đoàn Thiện Nhân.
Bùi Nguyên Minh gọi Lôi Tuấn Quang làm tài xế sau đó hai người nhanh chóng đi tới sân bay Dương Thành. Nhưng khi tới sân bay, Lôi Tuấn Quang cũng bị cảnh tượng trước mắt trước mắt hù dọa.
Trong ba tầng bên ngoài sân bay, không biết có bao nhiêu siêu xe vây quanh.
Có thể nói Maybach, Bentley, Rolls-Royce, cái gì cũng có, người không biết có khi còn tưởng ở đây đang mở buổi triển lãm siêu xe đấy chứ.
Bùi Nguyên Minh và Lôi Tuấn Quang lái một chiếc xe van rách nát nên nhất thời bị tất cả các tài xế khác khinh thường.
“Tình huống này là cái quái gì chứ? Người này không biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Hôm nay chính là ngày lành thầy Chung Nam Sơn về nước. Các gia tộc lớn đều đến đây để gặp mặt thầy, ai cũng nóng lòng lái chiếc xe có giá trị nhất trong nhà chỉ để mong sao được thầy xem trọng mà để mắt tới một cái.”
“Hiện tại lại có người lái xe van đến.”
Đến khi thấy Bùi Nguyên Minh đi xuống từ ghế phó lái, lúc anh treo tấm biểu ngữ “Chào mừng thầy Chung Nam Sơn đến Dương Thành” lên trước chiếc xe van tơi tả thì có người nhận ra anh.
“Ha ha ha, đó không phải là Bùi Nguyên Minh, chàng rể của nhà họ Trịnh à? Cái công ty tồi tàn nhỏ bé của họ lại chuẩn bị một cái xe van tơi tả tới mời ông cụ Sơn sao? Đùa à?”
“Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi! Sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ?”
“Nghe nói Bùi Nguyên Minh này là thằng rể không có đầu óc, xưa nay tôi vẫn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi.”
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”
Chẳng mấy chốc, tin tức ông xã của Trịnh Tuyết Dương đã lái một chiếc xe van tới tiếp đón ông Chung lập tức truyền ra. Giữa đám đông, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đi cùng
Chân Hàn Tước đến sân bay. Lúc này, đôi mắt sắc bén của Trịnh Chí Dụng đã nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh ở xa xa. “Cậu Chân Hàn Tước, mau nhìn đằng kia kìa! Cậu nhìn thấy người đàn ông kia không? Anh ta chính là Bùi Nguyên Minh. Trịnh Chí Dụng chỉ về hướng đó rồi mở miệng nói rất nhanh.
Trịnh Thu Hằng cũng tỏ vẻ kích động mà nói: “Anh Chân Hàn Tước, vợ của anh ta chính là người phụ nữ mà anh xem trọng đó.” “Hơn nữa, theo tôi được biết tuy anh ta và Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn với nhau được ba năm nhưng ngay cả đầu ngón tay của cô ta mà anh ta cũng chưa được chạm tới.”
“Cậu Chân Hàn Tước, xem ra người phụ nữ đó đã định phải trở thành đồ chơi cho cậu rồi.”
Vốn dĩ Chân Hàn Tước đang khá buồn chán giờ lại lộ ra biểu cảm vô cùng thích thú.
Anh ta mở một bức hình trong điện thoại ra xem, đó chính là
Trịnh Tuyết Dương. Lần này đến Dương Thành, mục tiêu đầu tiên của anh ta đương nhiên là Chung Nam Sơn, mục tiêu còn lại chính là Trịnh Tuyết Dương.
Mặc dù chỉ vô tình nhìn thấy bức hình này trong điện thoại của Trịnh Chí Dụng nhưng bắt đầu từ giây phút đó, Chân Hàn Tước đã thề nhất định phải có được người phụ nữ này.
Bây giờ lại nghe nói ông chồng của người phụ nữ này đã kết hôn với cô được ba năm mà ngay cả đầu ngón tay của cô cũng chưa chạm tới được thì Chân Hàn Tước càng có hứng thú nhiều hơn nữa. “Nhưng hai người đã nói chồng của Trịnh Tuyết Dương là một tên vô dụng mà, đúng không? Vậy anh ta tới đây làm gì? Anh ta cũng muốn đón ông cụ Chung Nam Sơn à?”
Chân Hàn Tước vô cùng hăng hái mở miệng hỏi.
Trịnh Chí Dụng nghiến răng nói: “Cậu Chân Hàn Tước, Bùi Nguyễn Minh không có năng lực gì nhưng bản lĩnh nịnh hót lại vô cùng cao siêu. Có lẽ là Trịnh Tuyết Dương thấy anh ta có bản lĩnh này nên mới bảo anh ta đến thử vận may xem sao.”