Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1108

Thấy Trịnh Tuyết Dương ăn nói khép nép như thể, vẻ mặt Lý Đức Tài càng thêm đắc ý.

“Tổng giám đốc Trịnh, nếu cô đã nói đến mức này rồi, vậy thì tôi nhất định sẽ thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của hai người!”

“Mấy cái thứ tất lụa và đồ lót này của cô tôi đều mua hết, nhưng tôi có một yêu cầu, đó chính là cô phải đích thân mặc cho tôi xem!”

Nói xong, biểu tình của Lý Đức Tài muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.

“Còn có chuyện tốt như thế sao? Vậy tôi cũng phải mua một đôi mới được!”

“Tôi cũng muốn một cái quần lót!”

“Ha ha ha……’ Đám cấp dưới của Lý Đức Tài hèn mọn nở nụ cười, bọn họ đều nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu.

Lý Đức Tài càng cười to hơn nói: “Trịnh Tuyết Dương, tôi nghe nói cô đã chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho người khác, nói cách khác là bây giờ cô đã trở thành người nghèo không một xu dính túi, nói không chừng đến cả tiền phòng cô cũng trả không nổi”

“Ấy, vừa hay gần đây công ty của chúng tôi đang muốn tuyển một thư kí, lương là năm ngàn nhân dân tệ một tháng.”

“Tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp, nếu như cô biết điều một chút, vị trí này tôi có thể để cho cô làm!”

“Nhưng, làm thư ký của tôi cần phải nhớ kỹ một cái nguyên tắc, đó chính là có công việc thư ký phải làm! Không có công việc thì phải chơi với tôi”

Bùi Nguyên Minh nhịn không nổi nữa rồi, cái thằng chó má này quá bỉ ổi, giờ phút này anh chỉ muốn muốn tát anh ta một cái bạt tai, sau đó nhét đầu của anh ta vào trong bôn câu xả đi mấy cái ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh ta.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại lắc đầu nói: “Ông xã bỏ đi, chúng ta đi là được rồi”

“Sau này chúng ta còn phải dựa vào việc bán hàng vỉa hè này kiếm sống, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện giống như vậy phát sinh, nếu như anh không nhịn được ra tay đánh người, thì sau này chúng ta phải buôn bán kiểu gì?”

Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh không đành lòng khiến cô thất vọng, thế là anh chỉ có thể dùng ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Lý Đức Tài một chút.

Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Nguyên Minh, Lý Đức Tài cười to ha ha ha.

“Trịnh Tuyết Dương, thằng chông của cô đúng là không được rồi, ở ngay trước mặt anh ta cắm sừng anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể nhịn được? Cô không cảm thấy anh ta là một tên vô dụng sao?”

“Tốt xấu gì cô cũng được coi là người đẹp, đi theo tên vô dụng này làm gì? Cô phải đi theo tôi mới đúng! Nếu không, cái khuôn mặt xinh đẹp này của cô coi như lãng phí rồi.”

Lần này Lý Đức Tài không những nói, anh ta còn dám dùng vẻ mặt hèn mọn đó tiến lên phía trước giơ tay ra sờ mặt của Trịnh Tuyết Dương.

“Bốp!”

Rốt cục Bùi Nguyên Minh đang đứng ở bên cạnh nhịn không nổi nữa, mắt nhìn thấy Lý Đức Tài đi tới, anh liền giơ cánh tay lên quất vào mặt Lý Đức Tài một cái, sức lực rất mạnh trực tiếp tát cho khuôn mặt của Lý Đức Tài lệch sang một bên.

Lý Đức Tài mộng mị không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cấp dưới của anh ta cũng lờ mờ.

Những người đang đứng xum quanh vây xem cũng lờ mờ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Không ai ngờ đến, cái tên đi ở rể thích bám váy vợ này vẫn luôn nhãn nhịn không dám nói lời nào, lại có thể hung hăng làm ra một màn như vậy.

Sau nửa ngày, Lý Đức Tài mới phản ứng lại, anh ta bụm mặt giơ tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét: “Được lắm một cái thằng đi ở rể bám váy vợ mà cũng dám đánh tôi, anh có biết đại ca của tôi là ai không?”

“Mày chết chắc rồi!”

“Hôm nay tao phải đánh mày bò về nhà”

Bùi Nguyên Minh nắm cổ áo Lý Đức Tài, lạnh lùng nói: “Mặc dù tao không biết ông chủ của các người là ai, nhưng tao biết, rác thì nên ở trong thùng rác!”

Nói xong Bùi Nguyên Minh vung tay lên, ném trực tiếp Lý Đức Tài vào trong thùng rác ven đường.

Đợi đến khi Lý Đức Tài cả người bốc mùi từ trong thùng rác bò ra, mọi người chung quanh đều theo bản năng lùi lại.

Thối quá.

Chuyện vừa xảy ra trực tiếp khiến Trịnh Tuyết Dương ngây người, cô đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Bùi Nguyên Minh ra tay đánh người.

Hơn nữa còn ném người ta vào thùng rác.

Cho dù thế, chuyện mà anh vừa làm cũng khiến cho Trịnh Tuyết Dương vô cùng hả hê, loại người như Lý Đức Tài nên bị xử lý như thế.

Nhưng vấn đề là, chuyện này phải giải quyết sao bây giờ?

Mình không phải là tổng giám đốc của công ty Bạch Vân nữa rồi, rất nhiều mối quan hệ cô không thể vận dụng.

Muốn giải quyết hòa bình chuyện này chỉ sợ là không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK