Chương 604
Hiển nhiên, bất kể như thế nào cậu ta cũng không dám tin tưởng những bạn bè mà mình tín nhiệm kia thế mà lại có thể đưa ra phương pháp như vậy để bức bách mình… “Trên kia, mang bọn họ xuống!” Người nhà họ Bối nhanh chóng ra lệnh.
Chỉ chốc lát sau, Phùng Văn Hạo đầy mặt tuyệt vọng. Cậu ta nhắm mắt lại, nhảy xuống dòng sông lớn phía sau lưng.
Dưới tình thế cực kỳ bất đắc dĩ, đây là lựa chọn duy nhất của cậu ta, bởi vì, cậu ta căn bản không còn con đường nào khác có thể đi.
Nhìn đến đoạn cuối video, sắc mặt Bùi Nguyên
Minh âm trầm đến cực hạn.
Oành!
Bùi Nguyên Minh nện một quyền lên bàn trà ở bên
Bàn trà được tạo thành từ đá cẩm thạch cứng rắn lại bị một nắm tay này đập cho chia năm xẻ bảy, ào ào vỡ vụn đầy đất!
Sát khí trên người Bùi Nguyên Minh phát ra, vào giờ khắc này, ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống tột độ.
Anh thực sự không ngờ, ba ngày sau khi anh rời khỏi Dương Thành, Phùng Văn Hạo lại gặp phải chuyện như vậy.
Mà Phùng Văn Hạo vì để bảo vệ cơ nghiệp của anh, vì để không bị người ép buộc, lại chọn cách kết thúc đời mình.
Công Tử Hải ở bên cạnh nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cả linh hồn cũng run lên. Bây giờ anh ta có thể hoàn toàn xác định, người trước mắt này chính là người trong truyền thuyết kia!
Hóa ra người kia đã trở về!
Mà anh chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ bầu trời Lĩnh Nam này đều phải thay đổi.
Vừa nghĩ đến đây, Công Tử Hải liền nói thật nhanh: “Mọi chuyện xảy ra giống như ngài đã thấy, thời điểm cậu Phùng Văn Hạo nhảy sông, những kẻ ép buộc cậu ấy bao gồm những người này… Nhà họ Bối, Vân Lam, cùng với mấy người kia…” “Mấy tên kia chỉ là nhân vật nhỏ, có thể ngài sẽ không biết, có điều bọn họ năm đó đều là bạn thân của cậu Văn Hạo…” “Sau khi cậu Văn Hạo nhảy sông, những người này đều nhận được lợi ích từ nhà họ Bối, mỗi người đều có một công ty cho riêng mình…” “Đặc biệt là Vân Lam, bởi vì là cô ta là dòng bên của nhà họ Vân, cho nên ích lợi mà cô ta nhận được cũng nhiều hơn…”
Công Tử Hải vừa giải thích vừa lấy ra một ít tài liệu, báo chí, ảnh chụp các loại làm bằng chứng. “Răng rắc —-”
Chốc lát sau, Công Tử Hải hoảng sợ nhìn Bùi Nguyên Minh bóp nát chén trà trong tay thành bột phấn.
Chuyện này quả thực là khiến anh ta khiếp sợ hơn cả việc đập vỡ đá cẩm thạch! “Chết!” “Tất cả bọn họ đều phải chết!”
Bùi Nguyên Minh gần như là rít ra mấy chữ này từ trong kẽ răng!
Công Tử Hải lúc này bị dọa đến mức “bùm bụp” quỳ trên mặt đất. Anh ta sợ Bùi Nguyên Minh dưới cơn giận dữ sẽ xử tái luôn cả anh ta. “Mấy người ở đằng sau kia thì sao, bọn họ là ai?”
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại, sau đó anh chỉ vào hình ảnh ở tít ngoài rìa, chỗ có mấy hình bóng mơ hồ và nhỏ bé, nói. Mặc dù cách video nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn cảm giác được hình dáng mấy người kia có vài phần quen thuộc. “Cái đó là… Bùi thị tứ kiệt. Việc này cũng là về sau tôi tiêu phí vô số tinh lực mới nghe ngóng được…” Công Tử Hải chần chờ một chút, vẫn mở miệng nói. “Bọn họ có liên quan nhiều đến sự kiện này không?” “Tôi không biết.” Công Tử Hải cười khổ, “Bởi vì tôi không hề thu thập được bất kỳ chứng cớ gì. Có lẽ lúc ấy bọn họ chẳng qua chỉ là đi ngang qua thôi thì sao?” “Biết rồi.” Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng.
Với cách thức làm việc của đám người Bùi Văn Kiên, cho dù việc này có dấu vết ra tay của bọn họ thì mấy người đó cũng không có khả năng để lại bất cứ bằng chứng gì.
Người ở vi trí cao làm chuyên gì cũng khó có khả năng làm bẩn tay mình.
Thứ bọn họ có là găng tay trắng, dùng xong là “Thứ này tôi mang đi, việc này nếu để cho những vứt. người khác biết thì tự anh biết hậu quả.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng, sau đó mang theo Hạ Vân rời đi.
Thế nhưng, cho dù hai người kia đã rời khỏi đây thì giờ phút này Công Tử Hải vẫn ra một thân mồ hôi lạnh, anh ta quỳ trên mặt đất, rất lâu sau vẫn không dám nhúc nhích nửa lần.
Người kia đã trở lại!
Người kia đã xuất hiện trước mặt mình!
Nhưng mà ngay lúc này anh ta chỉ có thể giả bộ không biết, nếu không thì, kết cục của anh ta sẽ còn thảm hơn cả chết!