Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy anh ta nói như vậy thì Trịnh Tuyết Dương cuống cả lên, cô nói to: “Tôi nghe anh, tôi nghe anh, chỉ cần anh không làm khó anh ấy thì anh muốn làm gì tôi cũng được.”

“Vậy thì quỳ xuống! Cởi ra!” Bùi Hạo Nhiên nở một nụ cười đểu giả rồi chờ mong những chuyện sắp xảy ra trước mắt. “Ầm ầm…”

“Rắc rắc…”

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên cửa sổ sát sàn sau lưng Bùi Hạo Nhiên phát ra tiếng động, nứt ra rồi vỡ vụn trong nháy mắt. Một bóng dáng có thể nói là gần như phi từ trên trời xuống chính là Bùi Nguyên Minh.

“Bịch…”

Anh đạp một đạp vào lưng của Bùi Hạo Nhiên khiến cả người anh ta bay xa vài mét. “Rầm..”

Cả người Bùi Hạo Nhiên đập mạnh vào tường, máu tươi chảy giàn giụa.

Anh ta đang lảo đảo định đứng lên thì chỉ một giây sau, Bùi Nguyên Minh đã chạy vọt lên túm tóc rồi đập đầu anh ta xuống đất một cách tàn bạo.

“Rầm…” Máu Bùi Hạo Nhiên bắn ra tung tóe, mũi anh ta gãy ngay tức khắc. “Rầm…” Lại thêm một tiếng nữa, bấy giờ trên mặt Bùi Hạo Nhiên đều là máu tươi.

Bị đập đến lần thứ ba thì Bùi Hạo Nhiên không chịu được nữa mà ngất xỉu.

Bấy giờ Trịnh Tuyết Dương mới phản ứng kịp, cô chạy nhanh tới ngăn cản Bùi Nguyên Minh. “Đừng… Đừng đánh nữa… Nếu anh còn đánh thì sẽ chết người thật đấy…”

Trịnh Tuyết Dương nói bằng giọng run rẩy. Khi ấy trong mắt cô, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn là một con người xa lạ, trên người anh tỏa ra sát khí ngập trời.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh đã mất đi vẻ bình tĩnh rồi, trong mắt anh không còn kế hoạch hay mưu tính gì cả mà chỉ còn đọng lại một chuyện duy nhất: Kẻ nào động vào vảy ngược của rồng thì chắc chắn sẽ phải chết!

Mà Trịnh Tuyết Dương chính là vảy ngược và là giới hạn cuối cùng của anh, bất cứ kẻ nào đụng tới giới hạn cuối cùng của anh thì kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất chính là chết.

Lúc này Trịnh Tuyết Dương không thể hiểu được tại sao đột nhiên Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây, cũng không hiểu anh phá cửa sổ để vào phòng bằng cách nào.

Căn phòng này ít nhất cũng phải ở tầng thứ mười mấy đổ lên, anh vào đây bằng cách nào cơ chứ? Rốt cuộc thì anh là ai? Tại sao anh lại thần bí như thế?

“Chúng ta mau đi thôi, đi nhanh một chút đi anh.” Trịnh Tuyết Dương kéo Bùi Nguyên Minh đi, cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bùi Nguyên Minh thực sự sẽ đánh chết Bùi Hạo Nhiên mất. Nếu Bùi Hạo Nhiên xảy ra chuyện không may thì chắc chắn nhà họ Trịnh không thể gánh vác được trách nhiệm đâu.

Sau khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương rời đi thì mấy tên bảo vệ của nhà họ Bùi mới nhận ra điều gì đó rồi tiến vào phòng.

Thấy Bùi Hạo Nhiên, một trong tứ kiệt của nhà họ Bùi, người nắm trong tay quyền lực của cả hai giới hắc bạch ở Dương Thành lại nằm sõng soài trên vũng máu thì mấy tên bảo vệ đó đều vô cùng hoảng hồn.

“Ai đã gây ra chuyện này thế?” “Ở Dương Thành có người nào dám ra tay với người nhà họ Bùi chúng ta hả?” “Mặc kệ kẻ đó là ai, chỉ cần biết lần này thì ông trời cũng không cứu được kẻ đó nữa rồi.”

“Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Trịnh Tuyết Dương cũng biết lần này tai họa ập xuống đầu rồi.

Tất nhiên là cô hiểu rõ quyền lực vô hạn của dòng họ nhà họ Bùi, mà Bùi Hạo Nhiên chính là một trong tứ kiệt nhà họ Bùi.

Nhà họ Bùi chính là nóc nhà của Thành phố Đà Nẵng, trong giới kinh doanh, quân sự hay luật pháp và ngay cả hai giới hắc bạch đều có người của nhà họ Bùi. Quyền lực cấp cao đó không phải là thứ mà một dòng họ thấp kém như nhà họ Trịnh có thể khiêu khích.

Dù cho bây giờ nhà họ Trịnh đã nằm dưới trướng của Tập đoàn Thiện Nhân đi chăng nữa nhưng như vậy thì sao chứ? Nếu nhà họ Bùi muốn diệt trừ nhà họ Trịnh thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

May mà họ phản ứng nhanh nên Bùi Hạo Nhiên mới không biết ai là người đánh anh ta. Nếu không, dù cho Bùi Hạo Nhiên chết rồi thì Bùi Nguyên Minh cũng đã bị người ta nhận dạng, lúc đó điều tra một chút thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay

. “Em không cần biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nhưng chúng ta nhất định phải coi như chưa có chuyện gì cả, em cũng sẽ không hỏi lại về chuyện này nữa. Anh phải đồng ý với em, sau khi về đến nhà sẽ không nói chuyện này với ai hết nhé.”

Trịnh Tuyết Dương mở lời khuyên răn, chỉ sợ sẽ xảy ra hậu quả gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK