Chương 1313
Trừ cái đó ra, thì ở phía sau hai người kia còn có ba người khác với dáng dấp mạnh mẽ khác thường đứng ở đó.
Cổ Ba chỉ mặc quần cụt, trên người nhiều chỗ đều đang quấn băng gạc, thân sắc lạnh lùng lãnh cảm vô cùng.
Vô Nhan mặc áo cổ phục, trong tay bóp mấy viên thép hình tròn, thỉnh thoảng chuyển động một cái, để lộ ra nụ cười.
Sau cùng là Kiếm Vũ, tay phải luôn để ở trên cán đao đeo bên hông, nhìn giống như thể thanh đao này đang chực sẵn để được rút ra khỏi vỏ vậy.
Ba người này, chỉ cần có nhãn quang một chút thì đều có thể nhìn ra được bọn họ tuyệt đối không phải người bình thường.
Cái loại khí tràng đó, khiến bầu không khí xung quanh ngột ngạt đến mức người nhà họ Nạp Lan chẳng ai có thế thở nổi Lúc này, nhà họ Thanh ở Dương Thành có người trầm giọng mở miệng nói: “Nạp Lan Hoàng Chị, tôi long trọng giới thiệu với ông!”
“Vị này, là người kế thừa Thế tử của nhà họ Thanh ở nước Mỹ, cậu Thanh Bảo Tuấn!”
“Vị này, là con trai nuôi của Thanh Minh Giang, anh Lâm Đường Hải!”
“Cái gì?”
Nghe được thân phận của hai người kia, cho dù Nạp Lan Hoàng Chi khi nào cũng bình tính trầm ổn, bấy giờ đều bị chấn động cả người. Sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hai người này thì không có gì, nhưng Thanh Minh Giang chống sau lưng họ thì quá là đáng sợi Người đó, là Thiếu tướng người Việt duy nhất trong quân đội nước Mỹ! Là thủ lĩnh của lực lượng Cobral Nghe nói, ở chiến trường Âu Á ông ta cũng được xem như là một nhân vật truyền kỳ.
Người đó, đã bế quan tu đạo mười mấy năm rồi, không ngờ rằng hôm nay truyền nhân của ông ta lại xuất thế Nạp Lan Hoàng Chi vội vàng đứng lên, nói: “Không biết ông Minh Giang có khỏe hay không?
Ngài ấy tới Dương Thành hay sao?”
Thanh Bảo Tuấn cười nhạt nói: “Nhờ có phước của Thế tử Minh tập đoàn Thiện Nhân và Cố vấn Minh ban cho, ông Tư nhà tôi đã xuất quan cách đây không lâu! Bây giờ ông ấy đang ở trong nhà tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thành mà nghiên ngâm đạo lí!”
“Cái gì? Thanh Minh Giang đang ở Dương Thành?”
Nạp Lan Hoàng Chi giờ phút này có run run một chút.
Thanh Minh Giang người này tự mình đến đây rôi. Dương Thành sau này, e là sắp có một phen vận đổi sao dời rồi!
“Đúng rồi, bố nuôi của tôi có dặn làm hai chuyện!”
“Thứ nhất, tập đoàn Thiện Nhân không cần thiết tôn tại nữa!”
“Thứ hai, Bùi Nguyên Minh, phải chết!”
Lần này là Lâm Đường Hải mở miệng, anh ta mặc dù lộ ra nụ cười, nhưng lại khiến cho người ta nghe được liền cảm thấy rét run Lúc này, Thanh Bảo Tuấn đi tới trước mặt của Nạp Nhã Lan, ánh mặt không chút kiêng ky quan sát từ trên dưới. Một lát sau, cười nói: “Không tệ, quả nhiên không tệ chút nào!”
“Đã sớm nghe nói cô Nạp Nhã Lan xinh đẹp mĩ miều tựa thần tiên. Hôm nay được gặp, quả nhiên không tệ!”
“Hôm nay tôi đây cho cô một cơ hội, làm tình nhân của tôi đi”
Nói như thể là lẽ thường phải thết Bấy giờ, trong giọng nói của Thanh Bảo Tuấn đầy vẻ hiển nhiên ta đây.
Nói giống như, có thể làm vợ nhỏ, làm tình nhân của cậu ta thì đó chính là vinh dự cao quý vô cùng, không dê có được vậy.
Có điều, cái này cũng là chuyện bình thường Nhà họ Thanh ở nước Mỹ quá cường thế, có thể coi như là vua một cõi. Vừa mắt người nào thì cũng chỉ là vấn đề của một câu nói mà thôi. Đối phương được chọn thì cũng sẽ điên cuông bám lấy.
Cho dù là con gái của dòng họ lớn, tiểu thư xí nghiệp lớn gì đó, trong mắt nhà họ Thanh ở nước Mỹ cũng chỉ là đồ hèn mọn mà thôi.
Mà đi tới Dương Thành, Thanh Bảo Tuấn tự nhiên cũng vẫn theo lề thói cũ như thế.
Sau khi nghe được lời của Thanh Bảo Tuấn, sắc mặt Nạp Nhã Lan thay đổi. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải loại người dám dương dương tự cho là đúng như thế.
Còn không chờ cho Nạp Nhã Lan mở miệng, chỉ thấy anh họ Nạp Lan Mạnh của cô ấy chợt đứng lên, cười lạnh nói: “Mau xin lỗi đi! Cậu là cái thứ gì mà dám ở trong nhà Nạp Lan chúng tôi nói xăng bậy mấy lời như vậy? Cậu không biết cô cả Nạp Nhã Lan là người thừa kế nhà Nạp Lan chúng tôi hay sao?”
“Dám làm nhục cô ấy! Tôi sợ cậu một chốc nữa chết thế nào cũng không biết!”
Người nhà dòng họ Nạp Lan bình thường, nào biết nhà họ Thanh ở nước Mỹ là cái gì.
Bọn họ chỉ biết là, nhà Nạp Lan cũng sắp trở thành gia tộc cao cấp thượng lưu rồi, bọn họ cũng không phải sợ ai.