Chương 1856:
Những lời nói trong bông có kim này của Bùi Nguyên Minh, khiến tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành trở nên cứng đờ.
Chỉ có thể nói Bùi Nguyên Minh này thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Lúc này vẻ mặt Lữ Nhược Yên nghiêm trọng nhìn Bùi Nguyên Minh, tuy hai bên giao đấu tiếp xúc nhiều lân, nhưng cô ta vẫn không thể nhìn thấu sâu cạn của Bùi Nguyên Minh.
Mà đạo nhân mặc đồ xanh thì híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một lát, trong đôi mắt không thèm che giấu khinh thường.
Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không cho Uông Vĩ Thành cơ hội tiếp tục mở miệng, mà híp mắt nói: “Được rồi, phó hội trưởng Uông, đừng nói mấy lời linh tinh nữa”
“Hơn nửa đêm ông hẹn tôi ra ngoài, sẽ không phải là muốn ăn đêm với tôi đúng không?”
“Nếu có chuyện gì không ngại đi thẳng vào vấn đề đì!”
“Nếu không còn chuyện gì, tôi không muốn ở lại nữa, con gái ông còn đang ở nhà đợi tôi đấy”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, lúc anh tới đã biết rõ mục đích của Uông Vĩ Thành, lúc này không ngừng kích thích Uông Vĩ Thành, chỉ vì muốn nhìn xem, rốt cuộc là phó hội trưởng tâm cơ thâm trâm hào phóng cỡ nào.
Uông Vĩ Thành hít sâu một hơi, trực tiếp coi như không có nửa câu sau, sau đó híp mắt nói: “Nếu cậu Bùi đã thẳng thắn như vậy, vậy thì tôi cũng ăn ngay nói thật thôi.”
“Tôi nghe nói, lúc trước cậu liếc mắt một cái có thể nhìn ra được vấn đề của Kim Tuyết Ngọc, còn kết luận năm nay cô ấy phát bệnh sẽ toàn thân hoàn toàn căng cứng, trở thành người sống thực vật”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không sai, triệu chứng bệnh vô cùng rõ ràng, hơn nữa đừng nói là những bác sĩ chuyên gia về chuyện này, cho dù các ông có thể mời ông Chung Nam Sơn tới, cũng không cứu được Kim Tuyết Ngọc”
Uông Vĩ Thành nheo mắt.
“Bởi vì Kim Tuyết Ngọc không phải bị nhiễm bệnh, mà là đau hai bên sườn lúc luyện công, dùng cách nói chuyên nghiệp một chút, gọi là tẩu hỏa nhập ma”
Trong giọng nói của Uông Vĩ Thành có chút dồn dập: “Vậy cậu có biện pháp giải quyết triệu chứng bệnh gọi là tấu hỏa nhập ma này hay không?”
“Có thể, thậm chí phải nói là vô cùng đơn giản” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt: “Nếu tôi nguyện ý ra tay, chỉ cân nửa tiếng, vấn đề của cô ta sẽ được giải quyết”
“Hơn nữa tôi đảm bảo, từ nay vê sau cô ta sẽ không phát bệnh nữa.
Bùi Nguyên Minh nói vô cùng lạnh nhạt, còn mang theo vô cùng tự tin.
Đạo nhân mặc đồ xanh không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trong đôi mắt đều là khinh thường.
“Vậy sao? Cậu tin tưởng như vậy à?”
Tay phải của Uông Vĩ Thành run lên một lát.
“Cậu dùng biện pháp gì để giải quyết?”
“Chuyện võ cổ, đương nhiên cần nhờ võ cổ giải quyết” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng: “Tôi chỉ có thể nói với ông như vậy, nhưng rốt cuộc là làm thế nào, tôi không thể nói”
“Dù sao đó cũng là bí mật.”
“Còn chuyện tin tưởng tôi hay không, tôi thấy phải xem phó hội trưởng Uông rồi”
“Nhưng mà tôi đề nghị ông chữa ngựa chết thành ngựa sống, bởi vì trừ tôi ra, ông đã không còn lựa chọn nào khác, đúng không?”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh khiến đôi mắt Uông Vĩ Thành rét lạnh.
Giống như lời Bùi Nguyên Minh nói, nếu không phải cùng đường bí lôi, sao ông ta có thể tới cửa lần nữa chứ?
Lần trước vì một lệnh bài phân hội trưởng, Bùi Nguyên Minh đã lừa của mình bảy mươi nghìn tỷ.
Bây giờ có trời mời biết anh sẽ công phu sư tử ngoạm thế nào.
Nhưng mà anh dám mở miệng như vậy, thực ra đã nói lên anh có bản lĩnh.
Vừa nghĩ tới đây, Uông Vĩ Thành khôi phục một chút bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cậu giúp Kim Tuyết Ngọc giải quyết vấn đề, vĩnh viễn không còn loại bệnh này nữa, cậu cần bao nhiêu tiền?”
Rất rõ ràng, Uông Vĩ Thành cảm thấy dùng tiền là có thể thu phục Bùi Nguyên Minh, thậm chí ông ta đã lấy chi phiếu ra, chỉ cần ký tên vào.
“Phó hiệu trưởng Uông, ông cảm thấy tôi thiếu mấy đồng tiền dơ bẩn này à?”
Bùi Nguyên Minh dựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân.
“Đến thân phận địa vị của tôi, đối với tôi mà nói, tiền bạc chỉ là con số”
“Chỉ cần Linh Đan vui vẻ, một đồng tiền tôi cũng có thể không cần”