Chương 1022
“Đúng là loại con gái không ra gì, thật là làm mất mặt nhà họ Thanh chúng ta!” “Phụ nữ nhà chúng ta đều thục nữ đoan trang, sao lại có thể sinh ra loại người như vậy được?” “Chẳng trách cô ta lại dám tranh giành với nhà họ Thanh chúng ta, cô ta không cho rằng tìm được một đại gia để bám vào là mọi chuyện đều sẽ tự động suôn sẻ đấy chứ?”
Cả nhà họ Thanh đều phẫn nộ.
Nhà họ Thanh tuy là gia tộc hạng nhất nhưng về cơ bản đều dựa vào Thanh Khánh nâng đỡ.
Trên thực tế, tài sản của nhà họ Thanh rất mỏng, thậm chí không thể so sánh với một số gia tộc hạng hai bình thường.
Lần này tham vọng của nhà họ Thanh đối với việc thâu tóm công ty Bạch Vân gần như đã nắm chắc phần thắng, nhà họ Thanh cũng rất mong nhân cơ hội này để làm ăn phát đạt, thịnh vượng.
Kết quả là Trịnh Tuyết Dương không những không nghe lời họ mà còn tiêu tiền bừa bãi. Trong mắt mọi người trong gia tộc họ Thanh, đây chính là cố ý ngang ngược không nghe lời.
Đặc biệt là bà cụ Thanh Kiều, người muốn nuốt chứng công ty Bạch Vân và biến nhà họ Thanh trở thành gia tộc hàng đầu, giờ đang phát run vì tức giận. “Thật là làm nhà họ Thanh ta phải xấu hổ! Dù sao nhà họ Thanh cũng không chấp nhận được loại phụ nữ bẩn thỉu như thế! Thanh Khánh, con hãy mau nghĩ một cách gì đó cho mẹ, mẹ muốn con bé hỗn láo này phải cuốn gói ra đi.”
Lúc này, bà cụ Thanh Kiểu chỉ hận không thể quay lại đó tự mình cho Trịnh Tuyết Dương một cái tát thật mạnh. “Mẹ, trước mắt mẹ đừng nóng giận. Nếu Trịnh Tuyết Dương dám làm một, chúng ta có thể làm gấp năm gấp mười lần cô ta.” “Mẹ đừng quá lo lắng, với địa vị của con ở Đà Nẵng và Dương Thành, chẳng khẽ lại không có cách nào đó đối phó với cô ta hay sao. Chỉ cần một cú điện thoại, con có thể khiến cô ta không còn sức mà đối phó với chúng ta nữa.”
Sau khi những người nhà họ Thanh rời đi, Trịnh Tuyết Dương vẫn tiếp tục làm việc một cách nghiêm túc và có trật tự.
Cô đã hạ quyết tâm rằng cô nhất định sẽ không để nhà họ Thanh lấy mất công ty của mình.
Rốt cuộc đây chính là công ty mà cô đã phải đổ mồ hôi nước mắt để gây dựng lên, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
Ngay cả hậu quả của việc từ chối nhà họ Thanh,
Trịnh Tuyết Dương cũng không muốn phải bận tâm quá nhiều.
Nhưng theo quan điểm của cô, nhà họ Thanh dù sao cũng là nhà họ ngoại của cô, cô cũng sẽ không đối xử với họ quá tuyệt tình.
Trịnh Tuyết Dương thậm chí còn nghĩ rằng khi khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân được xây dựng, biệt thự mà nhà họ Thanh đặt trước đó sẽ được tặng miễn phí cho họ.
Mặc dù làm như vậy thực sự là một sự mất mát không hề nhỏ. Nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Thanh hết mức có thể.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút trong văn phòng sau một ngày bận rộn, Bùi Nguyên Minh chợt nhớ ra điều gì đó.
Trịnh Tuyết Dương không có xe hơi sau khi đến Dương Thành, hễ cần đi ra ngoài đều phải gọi taxi.
Lúc trước có thể không tính tới, nhưng bây giờ cô ấy làm việc tại khu kinh doanh thịnh vượng nhất. Hơn nữa cô lại là chủ tịch của công ty, vừa có địa vị lại có tư cách, nếu tiếp tục đi taxi thì quả là không được hay cho lắm.
Phải mua cho cô một chiếc xe hơi.
Mà nếu đã cần thiết, thì phải mua càng sớm càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Minh đến khu vực chuyên giới thiệu và cung cấp ô tô ở Dương Thành, sẵn sàng gây bất ngờ cho Trịnh Tuyết Dương
Trong khu vực này tập trung nhiều cửa hàng kinh doanh xe hơi 4S, về cơ bản không hề thiếu những thương hiệu xe hơi hạng sang đứng đầu.
Bùi Nguyên Minh nhìn tấm biển giới thiệu nhãn hiệu thật lâu, cảm thấy quả đáng tiếc khi cửa hàng 4S của Rolls-Royce vẫn chưa khai trương.
Vì vậy anh chỉ có thể miễn cưỡng đến cửa hàng BMW 4S. “Chào anh, xin mời anh dừng lại một chút.” Vừa tới cửa, mấy người nhân viên tiếp thị tại cửa hàng trực tiếp ngăn lại Bùi Nguyên Minh. “Có chuyện gì vậy?” Bùi Nguyên Minh vẻ mặt kinh ngạc, không phải mấy cửa hàng 4S này đều mở cửa đón khách sao? Từ khi nào lại không cho người khác vào xem vậy? “Dạ thưa anh, không biết anh đến đây làm gì?” Nhân viên bán hàng lạnh lùng nói.
Vốn đĩ đây không phải thái độ nên có của một nhân viên bán hàng. Có điều, Bùi Nguyên Minh là kiểu người tiết kiệm, trước nay đều quản lý kinh tế cá nhân rất tốt. Hiện tại, trên người anh vẫn là thứ quần áo bày bán la liệt tại các chợ xép và những sạp vỉa hè, vì vậy những nhân viên này cơ bản cảm thấy khinh thường anh. “Anh đang nói nhảm gì thế? Tôi đến cửa hàng 4S, còn không phải là để mua xe thì là đi ăn’chắc?” Bùi Nguyên Minh tức giận nói.
Ngay từ đầu họ đã không thẳng thừng như vậy, nhưng Bùi Nguyên Minh đã luôn siêng năng và tiết kiệm, bây giờ anh ấy vẫn mặc quần áo bản hàng rong, nên những người phụ giúp cửa hàng này coi thường anh ấy chút nào.