Chương 2070 Kiêu ngạo!
Bá đạo!
Càn rỡ!
Tàn nhẫn!
Lạnh lùng!
Hiện tại trong đầu Đường Thanh Phong nghĩ đủ cách, làm cho hơi thở của ông ta dôn dập, trong ngực không ngừng phập phồng.
Thế nhưng vào lúc này, cho dù thế nào ông ta cũng không dám tiếp tục khiêu khích Bùi Nguyên Minh rồi.
Hơn nữa, ông ta còn vô cùng nghẹn khuất.
Thanh Phong Đường 3.
đệ tử, nếu quả như thật động tay, ông ta tin tưởng mình có 100 loại biện pháp giết chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng là bây giờ ông ta chưa biểu diễn được tí thân thủ nào, chưa từng vận dụng một tí năng lực nào, cứ như vậy bị Bùi Nguyên Minh cầm súng chỉ vào đỉnh đầu, thật sự là làm cho ông ta nghẹn đến sắp hộc máu.
Nếu như đường đường là một nhân vật lớn ở Thủ đô mà kết quả chết ở dưới tay một người không tên tuổi, có lẽ thành quỷ cũng sẽ không được an bình.
Bùi Nguyên Minh thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Được, tôi không có kiên nhẫn đâu, tôi sẽ cho ông 3 giây, nếu như không thả người thì tôi tiễn ông đi trước.”
Hạ Vân nhìn thầy vậy thì cả người hơi sửng sốt.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt: “3, 2…”
Bùi Nguyên Minh chậm rãi bóp cò, tiếng máy móc chuyển động truyền ra, mỗi một tiếng vang nhỏ ở phía sau đều vô cùng rõ ràng, đều ở đây tuyên cáo tử thần phủ xuống.
Đâu Đường Thanh Phong đầy mồ hôi lạnh, rốt cục cũng nghĩ rõ ràng mặc kệ Trâm Trí Đạt sẽ thu thập ông ta ra sao, thế nhưng cái đó đều có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Nhưng hôm nay nếu như chết ở đây, đó chính là thực sự lật thuyền trong mương.
Cũng không có cơ hội nữa.
“Thả người!”
Đường Thanh Phong đột nhiên lớn tiếng rống to!
“Đưa bà Hạ ra!”
Rất nhanh, một bóng người quyến rũ được mang ra ngoài từ tầng ngâm hiển nhiên đó chính móc chuyển động truyền ra, mỗi một tiếng vang nhỏ ở phía sau đều vô cùng rõ ràng, đều ở đây tuyên cáo tử thần phủ xuống.
Đầu Đường Thanh Phong đầy mồ hôi lạnh, rốt cục cũng nghĩ rõ ràng mặc kệ Trầm Trí Đạt sẽ thu thập ông ta ra sao, thế nhưng cái đó đều có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Nhưng hôm nay nếu như chết ở đây, đó chính là thực sự lật thuyền trong mương.
Cũng không có cơ hội nữa.
“Thả người!”
Đường Thanh Phong đột nhiên lớn tiếng rống to!
“Đưa bà Hạ ra!”
Rất nhanh, một bóng người quyến rũ được mang ra ngoài từ tầng ngầm hiển nhiên đó chính là mẹ Hạ Vân.
Tuy rằng khuôn mặt bà ta có chút gây, nhưng hẳn là không phải chịu đau khổ gì.
“Mẹ!”
Hạ Vân nhào tới nước mắt rơi như mưa.
Mẹ Hạ nhìn cảnh này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dùng súng để trên ót Đường Thanh Phong, trong nháy mắt bà ta đã hiểu chuyện gì xảy ra ở đây.
“Toàn bộ giơ tay lên!”
“Ai cũng không được động!”
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tiếng còi cảnh sát, sau đó hàng chục cảnh sát tuần tra với súng thật đạn thật tiến vào.
Súng trong tay những người này đều nhắm ngay vào Bùi Nguyên Minh cùng Đường Thanh Phong, gào to nói: “Lập tức buông súng xuống!”
“Cho dù chuyện gì xảy ra, đều có cảnh sát chủ trì công đạo cho các người!”
“Không thế tùy ý làm bậy!”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, vứt súng ngăn trong tay xuống nở nụ cười với Hạ Vân.
Mà những cảnh sát kia xông lên, trực tiếp bắt Bùi Nguyên Minh lại.
Hạ Vân nhìn vậy đột nhiên mở miệng: “Các vị cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!”
“Có người bắt cóc mẹ của tôi!”
“Tôi nghĩ chuyện này phải cho tôi một câu trả lời!”
“Mặt khác có lẽ tôi cần phải nói cho các người biết một tiếng.”
“Mẹ của tôi là người vai vế cao của nhà họ Trầm, em gái của Trầm Tú Tùng, chị hai của Trầm Trí Đạt…”
“Hẳn nên khai báo thế nào, tôi nghĩ người ở đây đều rất rõ ràng!”
Nghe được câu này, nhìn vẻ mặt của mẹ Hạ Vân, phó chánh thanh tra cục cảnh sát dẫn đội nhất thời nhức hết cả đầu.
Ông ta hơi hối hận, tại sao mình muốn nhúng tay vào chuyện hôm nay chứ!