Chương 909
“Vâng! Anh Minh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh Minh!”
Giờ phút này gương mặt Châu Kiến Bình tràn đầy vẻ kích động. Hiển nhiên anh ta cũng không nghĩ ra đỉnh cao thứ hai trong cuộc đời mình lại đến bằng cách như thế.
Chuyện được giải quyết rồi, Trịnh Khánh Vân cũng yên tâm trở về đi học, có giáo viên tốt như Lý Tuyết Vân thì cô ta cũng yên tâm hơn.
Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh xe, anh đang tính rời đi thì bất chợt nghe thấy tiếng giày cao gót truyền đến.
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Lý Tuyết Vân đang nhìn mình, mặc dù là ánh mắt rất bình thường nhưng lại mang theo tâm tình kỳ lạ.
“Có chuyện gì sao?” Bùi Nguyên Minh nói.
Lý Tuyết Vân đi tới trầm giọng nói: “Anh Minh, cám ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, nếu như không có anh thì Khánh Vân sẽ phải bị oan rồi.”
Bùi Nguyên Minh cười: “Khánh Vân là người nhà của tôi, theo lý mà nói cũng là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”
“Hôm nay tôi tới nơi này chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua rồi đúng lúc gặp chuyện này mà thôi.”
“Nhưng cô lại có thể không sợ cường quyền và bênh vực lẽ phải vì em ấy, tôi rất bội phục cô.” Lý Tuyết Vân nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy thì khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Cô ta nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Khánh Vân là học sinh của tôi, tôi ra mặt thay em ấy là chuyện nên làm, chỉ tiếc tôi thấp cổ bé họng, lời nói không có tác dụng.”
“Nhưng anh Minh cứ yên tâm, bây giờ tôi đã là hiệu trưởng, tôi bảo đảm chắc chắn sau này những tên bất lương trong xã hội kia sẽ không tiến vào trường cấp ba Dương Thành chúng ta được nữa.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Tôi tin cô.”
Lý Tuyết Vân thấy Bùi Nguyên Minh lại muốn đi thì hình như hơi do dự mới tiếp tục nói: “Anh Minh, để tôi mời anh ăn bữa cơm.”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, đúng lúc tôi cũng đang đói ng, nhưng bữa này hãy để tôi mời.” “Như vậy sao được, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi nhận chức hiệu trưởng, sao có thể để cho anh mời chứ?” Lý Tuyết Vân khẽ mỉm cười.
Bùi Nguyên Minh cười cười nhưng không từ chối nữa.
Anh nghĩ nhất định phải tạo quan hệ tốt với Lý Tuyết Vân thì sau này Trịnh Khánh Vân ở trường mới có thể được người quản lý nghiêm khắc hơn.
Mà chuyện tương tự hôm nay cũng sẽ không xảy ra lần nữa.
Sau đó, Lý Tuyết Vân cũng không khách sáo mà lên ngồi lên ghế lái phụ chiếc Porsche, rất nhanh hai người đã đến một khu phố buôn bán rất phồn hoa ở Dương Thành.
Khu vực này có rất nhiều người có cấp bậc cao ra vào cho nên một chiếc Porsche dừng ở chỗ này cũng không có gì lạ.
Dù sao ở trước lối ra vào khu phố buôn bán có không ít McLaren, Lamborghini,. chạy ra chạy vào. Nhưng Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đến vẫn hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Một người mặc tây trang cao cấp dựa vào một chiếc Mercedes Benz Big G hút thuốc nhìn thấy Lý Tuyết Vân từ đi xuống từ chỗ tay lái phụ thì đôi mắt sáng ngời Ine6.
Người đàn ông này nhiều nhất là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng toàn thân đều ăn mặc đồ cao cấp nhãn hiệu xa xỉ, chiếc Patek Philippe trên cổ tay là thứ những người làm công ăn lương có mong cả đời cũng không được.
Giờ phút này, anh ta mỉm cười đi tới, anh ta không nhìn người lái chính là Bùi Nguyên Minh mà lại cười nói: “Đây không phải là cô Vân sao? Đúng là đời người rồi sẽ có lúc gặp lại!”
“Nếu khó có cơ hội gặp được vậy thì không bằng tôi mời cô ăn bữa cơm được không?”
Người đàn ông này không hề che dấu sự tham lam trong mắt mình, hiển nhiên anh ta thèm thuồng Lý Tuyết Vân đã lâu. Mà Lý Tuyết Vân thấy anh ta thì sắc mặt cũng hơi thay đổi, hiển nhiên là cô ta không ngờ sẽ gặp được anh ta ở chỗ này.
Cô ta lập tức lắc đầu nói: “Tô Đức Thắng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý ăn cơm với anh!”