Chương 2143:
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh chẳng quan tâm nam nữ khác biệt, anh nhanh chóng ấn lên lồng ngực cô gái, còn miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo.
“Phù…”
Một lát sau, cô gái kêu lên đau đớn, sau đó ho khan dữ dội.
Một lát sau, cô ta ho ra máu tụ huyết, cuối cùng cũng khôi phục hơi thở như bình thường.
Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Bùi Nguyên Minh thở phào một hơi, đứng dậy, nói với quản gia Phương: “Được rồi, đã không sao nữa!”
“Nhưng mà vì an toàn, một lát nữa xe cứu thương tới, vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn diện đi”
“Còn nữa, bảo cô ấy sau này ít chạy xe như vậy, loại xe thể thao tốc độ lớn khống chế không cẩn thận, rất dễ xảy ra tai nạn”
“Đã rõ, đã rõ, cảm ơn cậu!” Quản gia Phương liên tục gật đầu, lúc này đâu còn tư thế hung hãn ở trước mặt Bùi Nguyên Minh nữa.
Nhớ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, lúc này trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.
Mà nhìn thấy cô gái không sao, mọi người cùng nhau hoan hô.
Mấy người phụ nữ vốn khinh thường Bùi Nguyên Minh, lúc này biểu cảm nhìn Bùi Nguyên Minh đã tràn ngập ngưỡng mộ.
Trong lúc sinh tử, làm việc nghĩa không chùn bước giúp một cô gái vốn không quen, đây mới là người đàn ông chân chính!
Còn Triệu Kiến Minh vừa rồi còn đang cười ha ha, lúc này giống như bị người ta chặn miệng, gương mặt biến thành màu đen, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Tuy Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn chột dạ như cũ.
Bây giờ làm ra vẻ không được, còn thành đá kê chân cho Bùi Nguyên Minh, thậm chí người nhà họ Phương còn có khả năng truy cứu trách nhiệm của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Kiến Minh ước gì có thể đâm đầu chết trên đất.
“Cậu này, cậu có tiện để lại phương thức liên lạc, sau này nhà họ Phương Yến Kinh chúng tôi mới có thể báo đáp cậu”
Quản gia Phương vừa bảo vệ sĩ đỡ cô Phương dậy, vừa cung kính mở miệng.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thuận tay làm thôi, không cần để ở trong lòng”
Sau khi nói xong anh xoay người định rời đi.
Dù sao sau này rất có khả năng mối quan hệ giữa anh và nhà họ Phương sẽ không chết không ngừng, để lại tên, nói không chừng còn có thể hại cô gái này.
Quản gia Phương sửng sốt một lát, rất rõ ràng, đã quen nhìn người ta nghĩ đủ loại biện pháp ôm đùi nhà họ Phương, lần đầu tiên thấy được có người ngay cả đùi nhà họ Phương cũng không muốn ôm, trong lúc này vậy mà ông ta không kịp phản ứng.
“Anh trai, tôi tên là Phương Diệu Nga, anh có thể cho tôi biết tên được không, anh tên là gì?”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh rời đi, thiếu nữ mặt mày như vẽ nắm lấy tay Bùi Nguyên Minh, giọng nói dịu dàng ngọt ngấy: “Ơn cứu mạng, không thể không báo”
Rất rõ ràng, tuy vừa rồi Phương Diệu Nga ở trạng thái bán hôn mê, nhưng cô ta vẫn có suy nghĩ, cũng biết xảy ra chuyện gì.
Cô ta biết rất rõ, nếu không phải Bùi Nguyên Minh không quan tâm cứu người, lúc này cô ta đã không còn cả xương.
Tay ngọc của thiếu nữ mềm mại không xương, ấm áp như ngọc, cộng thêm giọng nói ngọt ngấy, khiến Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt.
Rất rõ ràng, Phương Diệu Nga này khác hoàn toàn với Phương Trung Nghĩa, không có chút âm lệ tàn nhẫn như anh ta, cũng không cả vú lấp miệng em như anh ta nữa.
Bùi Nguyên Minh sinh ra ấn tượng tốt đối với Phương Diệu Nga, mỉm cười nói: “Cô Phương, tiện tay mà thôi, không cần để ở trong lòng, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh gọn gàng linh hoạt kéo tay ra, sau đó rời khỏi đám người.
Nói đùa, nếu thực sự để lộ thân phận của mình, thì không có báo ân, chỉ có báo thù.
Nói không chừng Phương Trung Nghĩa sẽ cho rằng, mình tận lực làm chuyện này, trực tiếp gây sự với mình.
Lúc này thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.