Chắc chắn Vạn Khiếu Đường đã từng điều tra Bùi Nguyên Minh, nếu không thì ông ta sẽ không nói ra những lời như vậy.
“Thằng nhóc cậu làm người làm việc không tốt nhưng nói năng lại rất càn rỡ đấy!”
Vạn Khiếu Đường không có bị lời nói của Bùi Nguyên Minh làm cho tức giận, chỉ tiến lên một bước, tựa như muốn dùng khí thế ngập trời của mình áp chế Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Làm người khiêm tốn, làm việc phách lối, đây là nguyên tắc của tôi.” “Diệt có không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua sẽ lại sinh sôi, đạo lý này tôi cũng hiểu được.”
“Nhưng mà, trừ đạo lý này ra tôi còn hiểu được một cái khác nữa, chính là thả dây câu dài bắt con cá lớn!”
“Nếu có thể một lần vất vả cả đời nhàn hạ, vậy sao phải đi lãng phí công sức làm gì?”
“Cũng giống như việc bác sĩ xem bệnh cứu người, nhưng chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc thì có tác dụng gì chứ?”
“Dùng thuốc nhẹ để nhìn ra trọng điểm, sau đó mới diệt trừ tận gốc”
“Như vậy mới có thể cứu người hoàn toàn, không đúng sao?”
Vạn Khiếu Đường lạnh lùng nói: “Cậu nói nói một ngàn một vạn thứ thì chẳng qua cũng chỉ là thứ cậu gọi là đạo lý mà thôi!”
“Nhưng theo ý tôi, hành động của cậu như vậy gọi là không quyết đoán, sẽ để lại hậu quả về sau” Từ đầu Vạn Phước Nhân đã nghe không hiểu gì, nhưng mà anh ta nhanh chóng hiểu ra được ẩn ý. Bùi Nguyên Minh cùng ông già nhà mình hắn đang nói đến chuyện Long Phi Phàm.
Anh ta có chút tò mò, ông già nhà mình luôn đơn độc để ý toàn cục của Vũ Thành, sao cũng có lúc chú ý những việc cỏn con thế này?
Cho dù là cậu chủ thứ mười ba Long Thương Húc chưa chắc có thể lọt vào mắt của ba anh ta, huống chi là một cái Long Phi Phàm?
Chẳng qua Vạn Phước Nhân không dám hỏi Vạn Khiểu đường, đành dùng vẻ mặt vô cùng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh Minh, thật ra tôi cũng có chút không hiểu vì sao anh phải lưu lại dạng người như Long Phi Phàm?”
“Dựa vào tình huống ngày hôm qua, chỉ cần anh đổ thêm chút dầu vào lửa, Long Phi Phàm nhất định phải chết”
“Đầu tiên, anh ta không xứng” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm. “Một nhân vật nhỏ mà thôi, không có tư cách chết trong tay tôi” “Thứ hai, cho dù Long Phi Phàm có thể vươn lên lần nữa thì vĩnh viễn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé”
“Nhưng mà cái nhân vật nhỏ này lại là một mắt xích quan trọng kết nối toàn cục!” “Chỉ cần tôi muốn tôi có thể kéo sợi phá kén rút hết những người sau lưng anh ta ra”
Vạn Phước Nhân khẽ nhíu mày: “Nhưng vấn đề là, chúng ta đều biết người đứng sau lưng anh ta là Long Thương Húc..”
Vạn Khiếu Đường cũng dùng khuôn mặt hờ hững nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Phước Nhân, anh cũng là người từng ở chiến trường, hẳn là anh biết điều quan trọng nhất trong quá trình bày binh bố trận là gì chứ?”
Vạn Phước Nhân trả lời theo bản năng: “Tam quân chưa động, lương thảo đi trước?” “Không đúng” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Là danh tiếng”.
“Từ xưa đến này, cho dù là loạn thần tặc tử muốn mưu phản thì trước hết đều cần một vị quân vương thanh liêm trong sạch”.
“Cho dù bây giờ là thời bình, thì càng cần một cái danh tiếng hơn nữa.”
“Tuy rằng chúng ta đều biết phía sau tất cả những chuyện của Long Phi Phàm đều có bóng dáng mơ hồ của Long Thương Húc nhưng mà chúng ta có chứng cứ nào không?”
“Trong tình huống không có bằng chứng, sao tôi có thể chạy đến nhà họ Long để gây phiền toái cho Long Thương Húc chứ?”.