Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm đều hơi biến sắc, ngẫm nghĩ chẳng lẽ người trong đoạn video giám sát thật sự không phải là Bùi Nguyên Minh?
Sắc mặt của hai thám tử phụ trách vụ án cũng đều hơi thay đổi.
Một người trong số đó trầm giọng nói: “Nếu anh Minh đã nói như vậy, vậy tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một trong ba số điện thoại để gọi hỏi thử xem sao”
“Xác định một chút, tránh việc bọn họ đã thông đồng khẩu cùng với nhau”
Thám tử còn lại đứng dậy, sao chép số điện thoại của Thanh Linh, Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân, từ điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh, sau đó đi sang bên cạnh để gọi điện xác minh.
Năm phút sau, vị thám tử vừa rời đi kia quay lại. Sắc mặt anh ta lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, chậm rãi nói: “Xin lỗi anh Minh”
“Vừa rồi tôi đã chọn ngẫu nhiên số điện thoại của mẹ vợ anh.”
“Bà ta nói, bà ta chưa bao giờ gặp một người con rể bất tài, chẳng ra gì như anh, bảo anh cút đi.”
“Vì thế, xin lỗi anh, chúng tôi chỉ có thể coi anh là người thuộc diện tình nghi mà giữ anh lại...” Nghe vậy, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ đồng thời bật cười ha hả.
"Bich!"
Nửa giờ sau, tại đại bản doanh của băng Phủ Rìu. Tần Ý Hàm bước vào nơi sâu nhất của nơi đó với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Lúc mười mấy tên bảo vệ phụ trách trông coi, bảo vệ của băng Phủ Rìu nhìn thấy Tần Ý Hàm, bọn họ đều không dám ngăn cản. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Còn Tần Ý Hàm đi thẳng đến cổng lớn, một cước đạp cánh cửa lật tung xuống đất.
“Thanh Linh, bà cút ra đây cho tôi!”
“Ai? Là tên khốn kiếp nào ở bên ngoài xấc xước, càn rỡ vậy?” "Không biết đây là địa bàn của ai ư?” Lúc này, trong đại sảnh cũng vang lên một giọng nói vô cùng kiêu ngạo. Ngay sau đó, Thanh Linh mặc một bộ sườn xám, bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.
Hôm qua bà ta không chỉ mất bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty vàng Vũ Thành mà còn bị Hùng Hạo Nam cho một cái bạt tai.
Vì thế tâm trạng của bà ta rất tệ, vô cùng cáu kỉnh. Bà ta vừa mới ngủ dậy, đúng lúc này lại bị người ta đánh thức như thể khiến bà ta càng gắt ngủ hơn.
Khi nhìn thấy rõ đó là Tần Ý Hàm, Thanh Linh cười khẩy một tiếng, nói: "Aiyo? Đây không phải là con chó mà thằng con rể rẻ rách của tôi nuôi sao?”
“Cái gì?” "Từ lúc nào mà một con chó cũng dám sửa bậy trước chủ nhân của nó vậy?"
Thanh Linh rất coi thường Tần Ý Hàm.
Trong mắt bà ta, Bùi Nguyên Minh là một kẻ bất tài, còn Tần Ý Hàm là người giúp anh làm việc nên đương nhiên cũng là loại phế vật trong phế vật.
Lúc này một phế vật lại dám đạp thẳng cửa chính nhà mình, còn chửi bới mình ầm ĩ, đến một con chó còn dám hỗn láo với mình như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Nếu không phải vì nhìn thấy bên cạnh Tần Ý Hàm còn có mười mấy người khác thì Thanh Linh đã định thẳng tay đi tới cho cô ta một cái tát cực mạnh.
Nhưng thể thì đã sao, Thanh Linh vẫn châm chọc: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Bồi thường tiền, quỳ xuống xin lỗi!” “Nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!”
“Thanh Linh, bà cũng lớn mặt gớm nhỉ? Một con đàn bà vô tích sự nằm không chờ