Trần Kỳ giờ phút này, nhìn xem vẻ mặt đạm mạc của Bùi Nguyên Minh, linh hồn chợt run rẩy.
Đặc biệt là thân phận của Lý Phi Quang đã được vạch ra, khiến Trần Kỳ càng tràn đầy sợ hãi vô tận.
Lý Phi Quang dẫn đội đi làm cái gì, cô ta hết sức rõ ràng.
Nhưng là giờ phút này Lý Phi Quang lại mặt mũi bầm dập, toàn thân bụi đất, để người thấy không rõ khuôn mặt, mấu chốt nhất chính là, còn biến thành mã tử của đối phương.
Điều này làm cho Trần Kỳ nhận ra, thân phận của Bùi Nguyên Minh có lẽ thật sự không đơn giản.
Chỉ có điều, mặc dù sợ hãi, nhưng là nhớ tới Lý Phi Quang đã từng truy cầu qua mình, là liếm cẩu của mình.
Mà Bùi Nguyên Minh lại một dáng vẻ ngang ngược càn rỡ.
Trần Kỳ tuy trong lòng cao cao tại thượng, nên cô ta vô luận như thế nào, cũng không nguyện ý khuất phục ở thời điểm này.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Kỳ che khuôn mặt thẩm mỹ đã méo mó của mình, lạnh giọng nói: " Ta không quan tâm ngươi là ai!"
" Ta không quan tâm thân phận của ngươi là gì!"
"Nhưng ngươi dám đến phá hư sinh nhật Lý phu nhân, như vậy ngươi chết chắc!"
"Chẳng những ngươi chết chắc, Trịnh Khánh Vân cũng chết chắc!"
"Còn có anh, Lý Phi Quang!"
"Phu nhân đối với anh móc tim móc phổi, anh lại dám phản bội phu nhân!"
"Anh nhất định bị ba dao sáu lỗ, sống không bằng chết!"
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Lý Phi Quang, xem ra người sư muội này của ngươi, không có thức thời như ngươi."
"Nếu không, ngươi lại cho nàng hai tấm thiếp mời nữa đi?"
Lý Phi Quang cười một tiếng, không nói nhảm, mà là một bước tiến lên, một chân đem Trần Kỳ đạp bay ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền truyền khắp lối đi.
Trần Kỳ trực tiếp bị đạp văng sang một bên, bộ phận giả trên ngực đều bị đạp dẹp.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn đám người đang khóc co giật dưới đất, xoay người đi về phía cửa cuối.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh đã đến cổng sảnh tiệc
Giờ phút này, cánh cửa chỉ lộ ra một cái khe cửa, có thể nghe được bên trong, truyền đến không ít tiếng cười nói vui vẻ.