Chương 304
Sắc mặt Hạ Vân lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cô ta cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện, nếu như Bùi Nguyên Minh nói lời này thì có thể cô ta sẽ…
Nhưng đồ đáng ghét Giang Văn Huy nói ra mấy câu này lại làm cho cô ta cực kỳ tức giận.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi đã gửi email xác minh thân phận của anh cho gia tộc Bùi thị rồi, bất kể anh có phải là tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi hay không, nhưng chỗ chúng tôi, thư ký và tổng giám đốc chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, xin anh giữ lại chút tôn trọng cơ bản cho tôi!”
“Tôn trọng?” Vẻ mặt Giang Văn Huy cười như không cười.
Có đôi khi quá trình thuần phục con ngựa hoang cũng rất thú vị, Hạ Vân này cũng rất hoang dã đấy, vậy thì lúc thuần phục được cô ta mới thú vị.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Văn Huy từ trên ghế đứng lên, sau đó đóng cửa văn phòng lại “rầm ” một tiếng.
Nhìn thấy động tác của anh ta, Hạ Vân giật này mình nói: “Giang Văn Huy, anh muốn làm gì?”
“Làm gì nữa chứ?” Nhìn sắc mặt của Hạ Vân, Giang Văn Huy cười xấu xa: “Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Dù sao hiện tại tôi cũng không có việc gì làm, làm thế này cũng rất bình thường mà?”
Vẻ mặt Hạ Vân khó tin, cô ta không ngờ Giang Văn Huy lại không biết xấu hổ như the, rõ ràng mình đã từ chối anh ta, vậy mà bây giờ anh ta lại muốn dùng sức mạnh sao? Đó căn bản không phải chuyện mà đàn ông bình thường sẽ làm.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Vân nhanh chóng đi về phía cửa, đồng thời thấp giọng nói: “Giang Văn Huy, anh để tôi đi ra ngoài nhanh, nếu không tôi sẽ
không khách sáo đâu!” “Không khách sáo? Thế nào là không khách sáo thế? Nếu như ngay cả thư ký mà tôi cũng không giải quyết được, vậy tôi còn làm tổng giám đốc làm gì?” Giang Văn Huy như hổ đói vồ mồi trực tiếp liền muốn nhào vào trên người
Hạ Vân.
Hạ Vân tát anh ta một cái nhưng cũng chỉ làm Giang Văn Huy càng thêm hưng phấn, hơn nữa cô ta có vài phần kiêng kị với thân phận của Giang Văn Huy nên không dám ra tay quá nặng, rất nhanh cô ta đã bị Giang Văn Huy kẹp lấy hai tay.
Giang Văn Huy đã nghẹn một bụng tức giận cả buổi sáng, loại mỹ nhân như Triệu Lan Hương trong ngực nhưng cũng không làm gì được, lúc này đã khôi phục mấy phần nhưng cũng không thể khống chế được.
“Bốp! ”
Một bạt tai vung lên, Giang Văn Huy lạnh lùng uy hiếp nói: “Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không hôm nay sẽ coi như ngày làm thư ký cuối cùng của cô đấy!”
Hạ Vân liều chết không nghe theo, cô ta cũng không đơn thuần chỉ là một người làm của nhà họ Bùi, lúc nào cũng có thể bị Giang Văn Huy chà đạp.
“Anh cút đi! Anh cút đi! Đừng đụng vào tôi!”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không?” Nói xong,
Giang Văn Huy lại tát một cái vào trên mặt Hạ Vân, đồng thời tay trái nắm lấy tóc Hạ Vân. Hạ Vân bởi vì đau đớn nên không nhịn được phát ra tiếng kêu, nhưng
Giang lại Văn Trác không hề có chút thương hương tiếc ngọc, ngược lại càng hưng phấn hơn.
Mấy ngày nay anh ta đã bị mụ già kia giày vò đến hết sức, tự tôn cũng bị người ta ném trên mặt đất rồi liên tục chà đạp. Mà bây giờ anh ta lại muốn tim lại tôn nghiên của đàn ông tứ Hạ Vân.