Người thanh niên này mặc áo sơ mi trắng, phong thái phi thường, cả người mang theo một loại khí độ hạc giữa bầy gà, thế nhưng chỉ là đứng khoanh tay ở nơi đó, cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên toàn trường.
Hắn khuôn mặt tuấn tú cùng cảm giác ưu việt, không biết tại sao, Bùi Nguyên MInh cảm thấy được, khuôn mặt này của hắn có chút quen thuộc.
Dương Ấu Huyên cùng Bùi Nguyên MInh vừa xuất hiện, trực tiếp thu hút rất nhiều ánh mắt trong sân.
Nhất là đôi mắt của người áo trắng sáng lên, ánh mắt rực lửa lập tức rơi vào trên người Dương Ấu Huyên.
"Dương tiểu thư!"
Người đàn ông mặc áo trắng bước ra trước, phong độ nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó hắn lại hướng về phía Nguyễn Khả Khả nhẹ gật đầu.
Chỉ là khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Bùi Nguyên MInh, trong mắt hắn hiện lên một tia chấn động nhỏ bé không thể nhận ra.
"Lê Thiếu vất vả, chư vị vất vả."
Dương Ấu Huyên khẽ gật đầu với đám người, sau đó chuyên chú nhìn về phía thanh niên áo trắng, đối với Bùi Nguyên MInh thì thào giải thích: "Vị này chính là môn sinh đắc ý của minh chủ Võ Minh Nam Dương, Lê Thiếu Đông."
"Hắn thực lực không tệ, lai lịch cũng không nhỏ."
Bùi Nguyên MInh thản nhiên gật đầu, nhưng sau đó anh nhận ra Nguyễn Khả Khả đang đỏ mặt, có vẻ rất căng thẳng.
Nhìn Nguyễn Khả Khả, rồi lại nhìn Lê Thiếu Đông và Dương Ấu Huyên, Bùi Nguyên MInh đột nhiên cười thầm.
Anh có lẽ đã hiểu điều gì đó.
Nhưng không đợi anh nghĩ tới, Dương Ấu Huyên giờ phút này đã hít sâu một hơi: "Mọi người, đối với chuyện của ông nội tôi mấy ngày nay, mọi người lo lắng hết lòng, vạn phần vất vả."
" Nhưng là gia gia của tôi nhưng vẫn không có tỉnh lại, tình huống còn chuyển biến xấu đi mấy phần."
"Tôi không có ý đổ lỗi cho tất cả mọi người, chỉ có điều, việc cứu chữa hôm nay, tôi nghĩ dừng ở đây là được."
"Trước tiên mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Về phần phí xem bệnh hôm nay, Dương gia chúng ta sẽ không thiếu mọi người."
Dứt lời, Dương Ấu Huyên hơi nghiêng đầu nói nhỏ: "Bùi Thiếu, ông nội đang ở hậu viện, tôi sẽ cho anh xem qua."
Bùi Nguyên MInh nhìn lướt qua hình ảnh trên máy chiếu, sau đó khẽ gật đầu, đi theo bước chân Dương Ấu Huyên.
"Dương tiểu thư, chờ một chút!"
Trước khi Bùi Nguyên MInh và Dương Ấu Huyên tiến thêm vài bước, Lê Thiếu Đông mặc áo sơ mi trắng đã bước ra, chặn đường bọn họ.
Nhìn thấy Lê Thiếu Đông chặn đường đám người Bùi Nguyên MInh, ánh mắt của mọi người trong toàn trường nháy mắt hội tụ.
Nguyễn Khả Khả cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tuy rằng cô có vẻ nghĩ đến điều gì đó, cũng bắt đầu nhìn Bùi Nguyên MInh đầy dò xét.
Lê Thiếu Đông khẽ cười nói: "Dương tiểu thư, ta vừa rồi nghe cô nói, đi ra ngoài gặp người quan trọng, nếu ta đoán đúng, đây chính là thiếu gia trước mặt đúng không?"