Chương 1308
Vườn hoa Hoàng Gia.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ngồi đối diện nhau, trong khi đó Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân ba người đều ngồi thẳng một hàng.
Giờ khắc này, bầu không khí nhà họ Trịnh cực kì căng thẳng. Thế nhưng tâm trạng của Trịnh Tuấn cùng Thanh Linh hiện tại đều có phần kích động. Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. “Chồng, hôm nay anh nhất định phải nói rõ cho em biết tất cả mọi chuyện. Rốt cuộc từ đầu đến cuối, thân phận này của anh, từ đâu mà có?”
Bùi Nguyên Minh dịu dàng mỉm cười. “Vợ, đều do anh sơ suất, quên nói cho em biết chuyện này! Sau khi nghỉ việc ở tập đoàn Thiện Nhân thì sau đó anh đã tìm được công việc mới, đó chính là trở thành cố vấn cho Dương Thành. Lần kêu gọi đầu tư thương mại này, toàn bộ đều do anh phụ trách!”
“Cổ vấn cho cơ quan hành chính? Bùi Nguyên Minh, con không bị sốt đến mê sảng chứ? Chẳng lẽ con chính là cố vấn Minh mà cơ quan hành chính Dương Thành vừa mới mời gân đây sao? Cố vấn Minh trong lời đồn đãi mà mọi người thường ri tai nhau?”
Trịnh Tuấn như hít phải ngụm khí lạnh, mà Thanh Linh bên cạnh cũng chần chừ cất lời. “Tuyết Dương, chuyện này con tuyệt đối không thể nào nói lung tung được. Cho dù vị trí cố vấn không phải là chức vụ chính thức nhưng thật ra lại rất được trọng dụng, chính là nhân vật tai to mặt lớn hẳn hoi đấy! Bùi Nguyên Minh từ trước đến giờ vẫn thường hay khoác lác, hiện tại không chừng cũng chỉ đang tự dát vàng lên mặt mà thôi.”
Trịnh Tuyết Dương quay sang, chăm chú nhìn Bùi Nguyên
Minh, chậm rãi trả lời. “Lần này chắc chắn là sự thật.”
Sau đó, cô đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nào đơn giản kể qua một lần. Nghe được tin tức Bùi Nguyễn Minh dễ dàng áp chế đám người đến từ để quốc Ba Tư dưới lòng bàn chân, mà người làm ở hệ thống bởi vì anh mà trực tiếp bị sa thải,… Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều cảm thấy kinh ngạc cùng khó tin! Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng loạt hỏi.
“Có thật không? Mọi chuyện là thật, đúng chứ? Mấy đứa sẽ không gạt hai người già như chúng ta, phải vậy không?”
Mà Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh cẩn trọng trả lời thay. “Cha mẹ, không ai lừa hai người đâu. Anh rể thật sự rất lợi hại đó.”
Sau đó, Trịnh Khánh Vân đem chuyện ngày trước xảy ra kể lại chính xác đến từng chi tiết. Mường tượng được dáng vẻ người đứng đầu hệ thống quản lý nhà ở củi đầu lịch sự, ưu tiên Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuấn không nhịn được bật cười ha hả.
“Nhà họ Trịnh chúng ta quả thật là nuôi được rồng vàng rồi! Cha đã sớm biết con rể mình vốn không phải nhân vật tầm thường mà! Bùi Nguyên Minh, con quả thật giống như là một vị thần tôn quý vậy!”
Thanh Linh ngồi bên cạnh Trịnh Tuấn cười đến híp cả mắt. “Nguyên Minh, hôm nay con có muốn ăn gì đó để bồi bổ không? Mẹ nhớ không nhầm thì con với Tuyết Dương cưới nhau lâu như vậy rồi vẫn chưa chính thức viên phòng đúng không? Chọn ngày không bằng hợp ngày, tối nay cứ trực tiếp viên phòng là được.”
Trịnh Tuấn nghe vậy liền vo đùi nói to. “Đúng, suýt chút nữa thì cha cũng quên mất chuyện này! Tối nay cha mẹ sẽ đưa Khánh Vân đi, toàn bộ không gian sẽ là của riêng hai đứa, cử tự do thoải mái làm mọi thứ mình muốn nhé.”
“Hahaha.”
Bùi Nguyên Minh hiểu rõ Trịnh Tuấn và Thanh Linh tính cách vốn thẳng thắn, vô cùng thực tế. Mà Trịnh Tuyết Dương lúc này cả mặt đều đỏ bừng cả lên, giậm chân oán giận. “Cha mẹ, hai người đừng có ăn nói lung tung như vậy chứ.”
Dứt lời, cô lập tức đứng dậy đi thằng vào trong phòng. Trịnh Khánh Vân lúc này cũng cảm thấy xấu hổ tột cùng, run rẩy chỉ tay về phía cha mẹ mình. “Sao hai người có tuổi rồi mà không đứng đắn chút nào hết vậy? Nói chung, anh rể và chị tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện đó! Con không đồng ý!”
Thanh Linh bắt đầu giở giọng trêu đùa. “Khánh Vân, có phải con đã sớm biết được bí mật của anh rể hay không, vậy cho nên mới nằng nặc đòi gả cho anh rể? Đừng ngại, cứ nói thật đi, mẹ sẽ làm chủ cho con.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy há!”
Lời nói Thanh Linh nửa đùa nửa thật khiến Trịnh Khánh Vân cả người đều đỏ như tôm luộc, trực tiếp đứng dậy, chạy trốn nhanh như sóc. Mà lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được nữa, chỉ đành vươn tay che mặt.